Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG
Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013
Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013
VẾT THƯƠNG ĐAU NGỌT NGÀO
Người vừa ban tặng cho ta
Vết thương đau lệ xót xa ngọt ngào
Nợ nần chi nữa hôm nào
Giờ hồn ta đã bay cao xa mờ
Cuộc vui ta đã dại khờ
Bước vào lừa dối hững hờ mắt môi
Lời điêu ngoa đã thế thôi
Một lần này nữa xa xôi ngàn trùng
Qua rồi ngày tháng tương phùng
Nuốt đi giọt lệ chập chùng nỗi đau
Đường tình gian dối qua mau
Tiếng cười ngày ấy xưa sau tan dần
Vội vàng nhan sắc bao lần
Lên ngôi lừa lọc ân cần thiết tha
Cuộc tình giờ đã chia xa
Dọc đường gió bụi bước qua bên mình
Còn đâu đôi cánh ân tình
Giã từ tất cả bóng hình ngày qua
Bây giờ còn lại mình ta
Thêm đời thêm tuổi thêm xa úa tàn
Tiếc cho ngày tháng nồng nàn
Đã tan theo mộng non ngàn viễn du
Dối gian một chút lời ru
Đường tình ngày ấy lá thu rã rời
Xác thân đau đã gọi mời
Sông sâu biển cạn cả đời nhớ quên
Buồn tênh một thoáng cô miên
Nhân tình ta đã ngủ yên phận người
Mai đây trong tiếng em cười
Dìu ta bước đến mộ đời thiên thu.
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013
Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013
THÁNH CA DÂNG MẸ - KHÁNH LY.
Kính
gửi đến quý vị những bài Thánh Ca dâng Mẹ của ca sĩ Khánh Ly nhân dịp mừng 50 năm ca hát của chị.
Chúng ta cùng chung khúc tạ ơn với Khánh Ly và cũng dâng chính đời
mình như một lời tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ mãi mãi.
Chúng ta cùng chung khúc tạ ơn với Khánh Ly và cũng dâng chính đời
mình như một lời tạ ơn Thiên Chúa và Đức Mẹ mãi mãi.
Truyện ngắn: VÙNG TRỜI BÌNH YÊN (Quê Hương Hạnh Phúc)
Nguyễn Văn
Xuân
Em như một
loài chim trên đồi cỏ non, tôi gọi cho em cái tên đó là loài Chim Ân Tình. Chim
Ân Tình là chim vỗ cánh bay, càng xa càng
mong về tổ, chim khắc khoải nhớ bầy như rừng thu gọi lá. Chim bay đi trong thực
tế mà hồn vẫn bâng khuâng nhớ về, nên khi cất cánh bay đi, chim mới thấy mình
cô đơn, quạnh hiu xa nhớ. Xa gia đình, xa tổ ấm, xa những nhửng vạt nắng mai
gọi trong hồn chiều sớm. Bay đi mà vẫn mộng mơ có ngày nao hồi khứ quay về bến
cũ, tìm lại vết chân xưa, dấu ấn tuổi thơ, líu lo trên đường đến trường, ngắt
hoa đuổi bướm bên bờ dậu xanh.
Ngày em đi như chim chia bầy, ai không nhớ chẳng thương, xa lìa mái ấm thân quen, vỗ cánh bay cao, bay xa đến vùng đất lạ. Ngỡ rằng sẽ chẳng còn bao giờ có thể tìm lại lối về, Nơi mà, quá khứ ru đời em lớn lên trong từng thánh lễ sáng chiều hồn nhiên, bên những cánh chim yêu thương, có nhớ nhung, có dỗi hờn, pha chút đam mê, líu lo em hót như Họa My trong sớm mai hay chiều về, thay lời kinh bằng tiếng hát nguyện cầu trong từng thánh lễ, vang vọng hồn em từ thủa ban đầu.
Ngày em tung cánh xa bầy, mẹ nào đâu khóc, mà chỉ nhìn con đi với chút vui bên ngoài cho chim đỡ buồn, với bao lời nguyện cầu thầm kín, nỗi nhớ thương trong hồn. Nguyện cầu cho con vỗ cánh bay vào vùng mơ ước bằng an, có sớm mai tươi hồng, có ngày tháng thăng hoa hạnh phúc.
Ngày ấy, em! Cánh Chim Ân Tình bay đi có đôi, ước mơ đời tươi thắm, Xa bầy có nhớ thương, nhưng Chim đã định hướng trong hồn, nên mới vơi đi những nhớ nhung, trả lại sau lưng tất cả yêu thương hờn dỗi ấy, đã bao năm tháng gắn bó đời mình trong từng cộng rơm chiều bên tổ ấm, bên lời mẹ ru em tiếng hát ban đầu.
Mình hạc sương mai, Chim tung cánh bay vào đời yếu đuối, pha chút ngại ngùng mà nhung nhớ tiếc thương. Duỗi cánh bay theo tiếng gọi con tim tìm vùng đất lạ, mơ ước một vùng trời mới xa xăm đầy lá và hoa. Vùng trời ấy là hy vọng, là những ước mơ đẹp, ươm mầm hạnh phúc, xây tổ uyên ương, thời gian sẽ hy vọng làm em phai mờ đi ký ức.
Đã nói là Em theo người yêu, bay đi có đôi, nâng niu hạnh phúc cho hồn em yêu thương , cho tình yêu em lên tiếng gọi, cho hạnh phúc lứa đôi tràn trề man na, sữa và mật ong ngọt ngào, nên vùng buông cánh xây tổ đậu dù thăm thẳm xa xôi không làm Em ngỡ ngàng.
Em! Cánh chim ân tình mang bao hoài bão ước mơ đời tươi sáng ấy, ước mơ rời khỏi tổ là ước mơ đẹp trong hồn em vỗ cánh bay tìm. Một quê hương hạnh phúc
Nhưng cuộc đời nào có bình yên. Thời gian nào có được bao lâu. Vùng đất mới ấy lại là băn khoăn lo lắng trong hồn em lúc chiều về. Một lần đoan hứa trên bàn thánh, rồi vì những phút sao lòng đã làm vỡ dập đi lời khấn nguyện năm xưa, bỏ mặc em bên dòng đời ngậm ngùi hiu quạnh, hoài niệm quá khứ, tìm lại vết chân xưa cũ đã bay màu ký ức theo thời gian năm tháng trong đời…
Bây giờ! Ngoài kia, nắng vẫn đẹp như những ngày em mỏi mong kiếm tìm. Mùa xuân vẫn về, mùa hạ vẫn nóng bừng hơi ấm , đó là hiện thực đất trời. Nhưng hồn em! Loài Chim Ân Tình ấy bây giờ, chỉ là những cung giáng buồn, ngang tơ lạc giọng, là những mùa thu lá bay, mùa đông sầu nhớ mênh mông biển đời…
Chiều nay mừng ngày sinh nhật của mình, em lặng lẽ đến một thánh đường đã vắng bóng người, ngoài kia trời đã xế chiều.Trong tâm trạng của một kẻ lưu đày, cô đơn đi tìm kiếm cô đơn. Xa nhà, xa người thân yêu, lòng hắt hiu buồn xa xăm vời vợi.
Chú Chim Con nho nhỏ theo mẹ ngày sinh nhật ấy mà thấy bâng khuâng. Nó nào đâu hiểu được lòng mẹ nó đã bao ngày tháng nát tan buồn tủi, nằng nặng nỗi đau thầm kín trong hồn…
Trước sân giáo đường, chiều mùa xuân ấm áp , những cành hoa xuân đang phơi phới đua nhau nảy hoa cho đời, mang hương sắc thắm cho người. Em! Loài Chim Ân Tình ấy, buông cánh đậu dưới tháp chuông già phủ mờ rêu phong, nhưng vẫn hằn lên trong tim những bước chân kỷ niệm; Bước chân đã cũ, dấu vết một thời yêu thương hạnh phúc, nay chẳng còn vì đã bạc màu thời gian. Quá khứ đã qua, lá vàng đã bay đã phủ kín dấu chân đời. Nhưng dấu chân trong hồn em làm sao có thể phai mờ…
Lặng lẽ một mình nơi góc thánh đường xưa, em gục đầu buông tiếng thở dài trong ngày sinh nhật. Nước mắt chảy xuôi chiều xuống bờ môi mặn đắng tình đời đen bạc…
Lạy Chúa! Con suy nghĩ thế nào khi có những cánh chim trong đời đi tìm mơ ước: Mơ ước một vùng trời hạnh phúc lại gặp phải nhửng bất hạnh. Mơ ước một vùng trời yêu thương lại gặp những đau khổ oán hờn. Mơ ước một vùng đất chân thành, phù sa màu mỡ, lại gặp những khô cằn sỏi đá. Cái ước mơ kiếm tìm thì không gặp được. Cái mơ ước mà không ước mơ thì lại gặp phải.
Chiều nay! Tình cờ gặp lại em nơi thánh đường già xưa ấy, nghe Em tâm sự, hằn về bao kỷ niệm. Em khóc, khóc nức nở, khóc thật nhiều. Những giọt nước mắt lăn tăn nóng hổi chảy dài trên má. Nhưng những giọt nước mắt ấy cùng với lời thầm thì cầu nguyện nơi góc giáo đường kia, trong ngày sinh nhật này; Dâng lên Chúa bây giờ, đã xóa nhòa đi vùng mơ ước hôm nao. Vùng ước mơ đời
Lạy Chúa! Xin giúp Em đứng dậy và bước đi trong cõi đời này!
Ngước mắt nhìn lên thánh giá, Em lau đi những giọt lệ xót xa còn đọng lại trong hồn. Hôm nay! Tìm về bên Chúa, em thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng. Giơ cánh tay yếu gầy, vẫy chào quá khứ, định hướng tương lai cho ngày mai em đi. Trong hồn em bây giờ là những ước mơ đẹp lắm. Ước mơ quê trời
Ước mơ là cánh chim bé nhỏ đem tiếng hót vang tình Chúa giữa biển đời,đem yêu thương đến nơi mọi người…
Em đứng dậy dắt con từ từ rời khỏi giáo đương trong lời Kinh Cầu Hòa Bình. Ra tới cửa giáo đường cũng là lúc tiếng kinh cầu ầy vừa dứt trên môi, cũng là lúc lòng em nao nao ôm tròn hạnh phúc thiên ân trong hồn. Bây giờ! Em đã tìm lại được bình yên niềm vui và hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật, hạnh phúc vĩnh cửu mà hình như chỉ có những ai như em mới cảm nhận được thôi…
Tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối. Bài thánh ca “Sống Một Đời Cho Chúa” Em hát hôm nao, đã được thâu âm, nay đang vang vọng trên tháp chuông nhà thờ chờ thánh lễ…
Quá khứ đau buồn hôm qua, nay đã thay bằng bài thánh ca như lời kinh huyền nhiệm. Em đứng lịm người bên cội thông già trước sân giáo đường, niềm vui không có nụ cười, đã biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng bỏng niềm tin yêu hạnh phúc và hồng ân trong tình Chúa bao la tuyệt vời…
Em đã tìm được một tình yêu, một tình yêu đích thực, một vùng trời bình yên. Một quê hương hạnh phúc…
Xin chúc mừng cho em.
Ngày em đi như chim chia bầy, ai không nhớ chẳng thương, xa lìa mái ấm thân quen, vỗ cánh bay cao, bay xa đến vùng đất lạ. Ngỡ rằng sẽ chẳng còn bao giờ có thể tìm lại lối về, Nơi mà, quá khứ ru đời em lớn lên trong từng thánh lễ sáng chiều hồn nhiên, bên những cánh chim yêu thương, có nhớ nhung, có dỗi hờn, pha chút đam mê, líu lo em hót như Họa My trong sớm mai hay chiều về, thay lời kinh bằng tiếng hát nguyện cầu trong từng thánh lễ, vang vọng hồn em từ thủa ban đầu.
Ngày em tung cánh xa bầy, mẹ nào đâu khóc, mà chỉ nhìn con đi với chút vui bên ngoài cho chim đỡ buồn, với bao lời nguyện cầu thầm kín, nỗi nhớ thương trong hồn. Nguyện cầu cho con vỗ cánh bay vào vùng mơ ước bằng an, có sớm mai tươi hồng, có ngày tháng thăng hoa hạnh phúc.
Ngày ấy, em! Cánh Chim Ân Tình bay đi có đôi, ước mơ đời tươi thắm, Xa bầy có nhớ thương, nhưng Chim đã định hướng trong hồn, nên mới vơi đi những nhớ nhung, trả lại sau lưng tất cả yêu thương hờn dỗi ấy, đã bao năm tháng gắn bó đời mình trong từng cộng rơm chiều bên tổ ấm, bên lời mẹ ru em tiếng hát ban đầu.
Mình hạc sương mai, Chim tung cánh bay vào đời yếu đuối, pha chút ngại ngùng mà nhung nhớ tiếc thương. Duỗi cánh bay theo tiếng gọi con tim tìm vùng đất lạ, mơ ước một vùng trời mới xa xăm đầy lá và hoa. Vùng trời ấy là hy vọng, là những ước mơ đẹp, ươm mầm hạnh phúc, xây tổ uyên ương, thời gian sẽ hy vọng làm em phai mờ đi ký ức.
Đã nói là Em theo người yêu, bay đi có đôi, nâng niu hạnh phúc cho hồn em yêu thương , cho tình yêu em lên tiếng gọi, cho hạnh phúc lứa đôi tràn trề man na, sữa và mật ong ngọt ngào, nên vùng buông cánh xây tổ đậu dù thăm thẳm xa xôi không làm Em ngỡ ngàng.
Em! Cánh chim ân tình mang bao hoài bão ước mơ đời tươi sáng ấy, ước mơ rời khỏi tổ là ước mơ đẹp trong hồn em vỗ cánh bay tìm. Một quê hương hạnh phúc
Nhưng cuộc đời nào có bình yên. Thời gian nào có được bao lâu. Vùng đất mới ấy lại là băn khoăn lo lắng trong hồn em lúc chiều về. Một lần đoan hứa trên bàn thánh, rồi vì những phút sao lòng đã làm vỡ dập đi lời khấn nguyện năm xưa, bỏ mặc em bên dòng đời ngậm ngùi hiu quạnh, hoài niệm quá khứ, tìm lại vết chân xưa cũ đã bay màu ký ức theo thời gian năm tháng trong đời…
Bây giờ! Ngoài kia, nắng vẫn đẹp như những ngày em mỏi mong kiếm tìm. Mùa xuân vẫn về, mùa hạ vẫn nóng bừng hơi ấm , đó là hiện thực đất trời. Nhưng hồn em! Loài Chim Ân Tình ấy bây giờ, chỉ là những cung giáng buồn, ngang tơ lạc giọng, là những mùa thu lá bay, mùa đông sầu nhớ mênh mông biển đời…
Chiều nay mừng ngày sinh nhật của mình, em lặng lẽ đến một thánh đường đã vắng bóng người, ngoài kia trời đã xế chiều.Trong tâm trạng của một kẻ lưu đày, cô đơn đi tìm kiếm cô đơn. Xa nhà, xa người thân yêu, lòng hắt hiu buồn xa xăm vời vợi.
Chú Chim Con nho nhỏ theo mẹ ngày sinh nhật ấy mà thấy bâng khuâng. Nó nào đâu hiểu được lòng mẹ nó đã bao ngày tháng nát tan buồn tủi, nằng nặng nỗi đau thầm kín trong hồn…
Trước sân giáo đường, chiều mùa xuân ấm áp , những cành hoa xuân đang phơi phới đua nhau nảy hoa cho đời, mang hương sắc thắm cho người. Em! Loài Chim Ân Tình ấy, buông cánh đậu dưới tháp chuông già phủ mờ rêu phong, nhưng vẫn hằn lên trong tim những bước chân kỷ niệm; Bước chân đã cũ, dấu vết một thời yêu thương hạnh phúc, nay chẳng còn vì đã bạc màu thời gian. Quá khứ đã qua, lá vàng đã bay đã phủ kín dấu chân đời. Nhưng dấu chân trong hồn em làm sao có thể phai mờ…
Lặng lẽ một mình nơi góc thánh đường xưa, em gục đầu buông tiếng thở dài trong ngày sinh nhật. Nước mắt chảy xuôi chiều xuống bờ môi mặn đắng tình đời đen bạc…
Lạy Chúa! Con suy nghĩ thế nào khi có những cánh chim trong đời đi tìm mơ ước: Mơ ước một vùng trời hạnh phúc lại gặp phải nhửng bất hạnh. Mơ ước một vùng trời yêu thương lại gặp những đau khổ oán hờn. Mơ ước một vùng đất chân thành, phù sa màu mỡ, lại gặp những khô cằn sỏi đá. Cái ước mơ kiếm tìm thì không gặp được. Cái mơ ước mà không ước mơ thì lại gặp phải.
Chiều nay! Tình cờ gặp lại em nơi thánh đường già xưa ấy, nghe Em tâm sự, hằn về bao kỷ niệm. Em khóc, khóc nức nở, khóc thật nhiều. Những giọt nước mắt lăn tăn nóng hổi chảy dài trên má. Nhưng những giọt nước mắt ấy cùng với lời thầm thì cầu nguyện nơi góc giáo đường kia, trong ngày sinh nhật này; Dâng lên Chúa bây giờ, đã xóa nhòa đi vùng mơ ước hôm nao. Vùng ước mơ đời
Lạy Chúa! Xin giúp Em đứng dậy và bước đi trong cõi đời này!
Ngước mắt nhìn lên thánh giá, Em lau đi những giọt lệ xót xa còn đọng lại trong hồn. Hôm nay! Tìm về bên Chúa, em thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng. Giơ cánh tay yếu gầy, vẫy chào quá khứ, định hướng tương lai cho ngày mai em đi. Trong hồn em bây giờ là những ước mơ đẹp lắm. Ước mơ quê trời
Ước mơ là cánh chim bé nhỏ đem tiếng hót vang tình Chúa giữa biển đời,đem yêu thương đến nơi mọi người…
Em đứng dậy dắt con từ từ rời khỏi giáo đương trong lời Kinh Cầu Hòa Bình. Ra tới cửa giáo đường cũng là lúc tiếng kinh cầu ầy vừa dứt trên môi, cũng là lúc lòng em nao nao ôm tròn hạnh phúc thiên ân trong hồn. Bây giờ! Em đã tìm lại được bình yên niềm vui và hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật, hạnh phúc vĩnh cửu mà hình như chỉ có những ai như em mới cảm nhận được thôi…
Tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối. Bài thánh ca “Sống Một Đời Cho Chúa” Em hát hôm nao, đã được thâu âm, nay đang vang vọng trên tháp chuông nhà thờ chờ thánh lễ…
Quá khứ đau buồn hôm qua, nay đã thay bằng bài thánh ca như lời kinh huyền nhiệm. Em đứng lịm người bên cội thông già trước sân giáo đường, niềm vui không có nụ cười, đã biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng bỏng niềm tin yêu hạnh phúc và hồng ân trong tình Chúa bao la tuyệt vời…
Em đã tìm được một tình yêu, một tình yêu đích thực, một vùng trời bình yên. Một quê hương hạnh phúc…
Xin chúc mừng cho em.
Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013
CỤC TẨY VÀ BÚT CHÌ
Có người hỏi: vì sao bút chì có
tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết
sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó! Vậy có bao giờ
bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục
tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản
thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không
dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng
gạch và xóa!
Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những
lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc
khoải vì vết thương đó! Có người để nó
bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời
đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!
Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính
chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo
không cho chúng viết bằng bút bi, mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất định sẽ có
lúc viết những nét nghuệch ngoặc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ
viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng
ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một
cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta
vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì
chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời
trách móc của người khác? Như vậy có
giải quyết được gì không?
Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải, và làm
lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lần
vấp ngã hay mắc sai lầm!
Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững
với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách
bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như
đừng trách móc những người khác, khiến họ cảm thấy mình kém cỏi, mà mất hết
niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết
chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống, để đối mặt với sai lầm
và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn
biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa
được chính xác, thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình - sự bao dung và
thứ tha - để tẩy đi những sai lầm của
mình và người khác mắc phải!
Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những
sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm, quan
trọng là họ biết mình sai để sửa. Còn
chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó, mà hãy nghĩ đến những gì họ
đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!
Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa
nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc
8h/ngày, lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội
trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng
tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn
cho chồng và con của cô! Khi người chồng
đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một
lúc, khiến cho một vài chiếc bị cháy!
Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc
bánh cháy đó không, nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về
những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi
chứ, hơn nữa mùi vị những chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!
Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh
quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói
với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt,
mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn, mà một
vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!
Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh
cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải
không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ
giấy trắng! Có lúc chúng ta chỉ biết
nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích
mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!
Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần
theo năm tháng, đừng bao giờ để cục tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của
chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi
những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa,
bạn nhé!
CHUNG THỦY TRONG HÔN NHÂN
Mọi người phải công nhận gia đình là nền tảng
của xã hội. Nếu nền tảng gia đình không vững chắc thì lâu đài xã hội có nguy cơ
sụp đổ. Ngày nay nền tảng gia đình đang
bị lung lay do những cuộc đổ vỡ, phản bội, gian dối và lừa lọc.
THỰC HÀNH LỜI CHÚA.
I- Theo ý định của Thiên Chúa.
Theo sách Sáng thế, Thiên Chúa đã dựng nên
con người là Adong giống hình ảnh Chúa, cho làm chủ mọi công trình tạo dựng của
Ngài, nhưng Ngài thấy “con người ở một
mình không tốt” nên từ cạnh sườn của Adong Thiên Chúa đã dựng nên cho
ông “một
trợ tá tương xứng với ông”. Thiên
Chúa đã giới thiệu Evà cho ông và ông đã phải thích thú kêu lên :”Đây là xương bởi xương tôi, và thịt bởi thịt
tôi. Người này sẽ được gọi là đàn bà (Ishsah) vì bởi đàn ông (Ish) mà ra”(St
2,23). vì “người nam sẽ lìa cha mẹ để
luyến ái vợ mình và hai người sẽ nên một xương một thịt”(St 2,24).
Như vậy, ý định của Thiên Chúa
là sáng tạo một người nam và một người nữ để thành một huyết nhục là khế ước tình yêu giữa người nam và người
nữ. Hiệu quả của khế ước này là sự trở
nên làm một với nhau. Tình yêu vợ chồng
phải là tình yêu duy nhất và chung thủy :”Sự
gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly”(Mt 19,6).
Phần Chúa Giêsu, Ngài luôn luôn đứng về phía Thiên Chúa, nhưng Ngài đã trưng Kinh Thánh để trả lời :”Lúc khởi đầu công trình tạo dựng, Thiên Chúa
đã làm nên con người có nam có nữ, và cả hai sẽ thành nên một xương một thịt…
Sự gì Thiên Chúa phối hợp loài người không được phân ly”.
II. HÔN NHÂN THỜI CHÚNG
TA.
1- Thực
trạng các gia đình thời nay.
Lịch
sử con người đầy rẫy những cuộc chia tay, đổ vỡ, phản bội. Trong tiệc cưới người ta thường chúc cô dâu
chú rể nhiều điều tốt lành, nhưng có một lời chúc mà người ta dùng nhiều nhất
là “Trăm năn hạnh phúc”. Cầu mong
hạnh phúc thì ai cũng muốn, nhưng để có được hạnh phúc quả thật không dễ chút
nào. Bởi hôn nhân không phải là chuyện tháng ngày, mà là chuyện cả một đời. Rất
cần có sự keo sơn, chung thủy, nhẫn nhục và tha thứ cho nhau.
Hiệp nhất trong hôn
nhân phải là sự hiệp nhất trọn vẹn cả
tâm hồn lẫn thể xác. Có thể nói hôn
nhân chính là cuộc đời “3 in
1” Người ta thường nói
:
Thà rằng chiếu lác có đôi
Chẳng hơn chăn gấm lẻ
loi một mình.
Có một câu thơ khá phổ
biến, như một điệp khúc dễ thương :”Mình
với ta tuy hai mà một, Ta với mình tuy một mà hai”.
Lý tưởng thì vậy đấy nhưng thực tế thì thật là chua chát.
Người ta không ngại ngùng chặt phăng cái nửa mình mà quăng đi nơi khác. Vì
tình, vì tiền, vì chức quyền, danh vọng, gian dối và lừa lọc nhau, vì tính tình
khác biệt… người ta có thể xé toạc cái giao ước hôn nhân mà bỏ vào thùng rác.
Lúc này giao ước còn có nghĩa gì đâu !
Lúc này người ta cho phản bội là một việc bình thường nên mới thẳng thừng
nói với nhau :
Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi,
Tình nghĩa đôi
ta có thế thôi.
(Thế Lữ)
2- Lý do của việc ly dị.
Theo tài liệu của Ủy Ban Tòa thánh chuyên
trách về gia đình, chúng ta thấy tài liệu viết :”Con người và gia đình hiện nay
sống trong một xã hội “bị động”, nghĩa là thiếu lý tưởng, muốn làm gì thì làm,
bị tục hóa … Thời đại chúng ta đề cao tự do, một thứ tự do không còn được coi là tích cực hướng về sự
thiện, mà là thoát ly khỏi mọi điều kiện
cản ngăn mỗi người làm theo ý riêng mình…
3- Phải củng cố lại tình
yêu gia đình.
Chúng
ta phải đổi mới và làm tươi trẻ lại tình yêu hôn nhân như người ta nói :”Hãy
rửa tội cho tình yêu mỗi buổi sáng và hãy cưới lại nhau mỗi ngày”.
Đức Kitô đã không để lại cho chúng ta một tấm gương khắng khít hòa hợp và hiệp nhất
đó sao ? Ngài kêu gọi chúng ta không những kết hợp bất khả ly với Ngài mà
còn với nhau nữa. Ngài muốn khuyến khích riêng các gia đình đang gặp khó khăn
đó.
Thiên Chúa dựng nên
chúng ta để yêu. Tình yêu là một điều mà người ta phải học biết. Hành trình thực
sự mà đôi vợ chồng phải thực hiện, không còn là cuộc hành trình cô độc, mà là
cuộc hành trình đi từ tính ích kỷ đến tình yêu.
Không
có gì thách thức tình yêu bằng hôn nhân, cũng không có gì đem lại cho tình yêu
cơ hội trưởng thành bằng hôn nhân. Nó đòi hỏi phải có nhiều sự trưởng thành mới
đủ sức mạnh tình yêu và hy vọng để tránh
được sự yếu đuối, thù hận, va chạm và tổn thương, và sợ hãi.
Tuy nhiên khi đã khắc phục được vài cơn bão tố
thì mối tương quan trở nên sâu sắc và trưởng thành hơn.
Đứng trước tình
trạng bi đát của các gia đình, Hội đồng Giám mục Pháp đưa ra một đường lối khả
thi để xây dựng cuộc sống gia đình :”Để xem xét mục vụ về bí tích hôn nhân,
chúng ta phải thực sự quan tâm đến những điều kiện thực tế hiện nay của đời
sống lứa đôi : cuộc sống tạm bợ, bấp bênh về tương lai, bất ổn về đời sống lứa
đôi không ngừng gia tăng. Khi để ý đến những điều kiện này, ta có thể trình bầy
những đòi hỏi của Tin Mừng về hôn nhân như một đường lối khả thi để xây dựng
đời sống lứa đôi và gia đình. Một đường
lối khả thi, nghĩa là đi theo nó, đôi vợ chồng không bị bỏ rơi, nhưng, nhờ sự nâng đỡ của một nhóm hay một cộng đoàn Kitô hữu, chính họ được mời gọi để hiểu
rằng Lời Đức Kitô dạy về tình yêu nhân
loại đáp ứng được điều sâu thẳm nhất, mà cũng mỏng giòn nhất nơi con
người”(Fiches dominicailes, năm B, tr 295).
4- Cầu nguyện cho gia đình hiệp nhất.
Người
ta thường nói :”Mưu sự tại nhân, thành sự
tại thiên”, dù con người có nỗ lực đến đâu cũng không đạt tới kết quả mong
muốn nếu không có ơn Chúa trợ giúp vì Ngài đã nói :”Không có Thầy các con không làm được gì”, nhưng Ngài cũng nói :”Hãy xin thì sẽ được”, do đó, chúng ta
phải nỗ lực cầu nguyện nhiều, để gia đình được hiệp nhất, tránh được sự đổ vỡ
đang rình rập.
Khi
mến Chúa nhiều, chúng ta cũng đoàn kết yêu thương nhau nhiều, không phải chỉ
bằng cảm tình và lời nói hoặc lời cầu nguyện, mà bằng việc làm, hy sinh, cố
gắng. Và chúng ta sẽ thấy đời người thật đáng sống khi có ơn Chúa.
5- Truyện : Chiếc ghế quì.
Một
phụ nữ Đức đến xin tòa ly dị, vì ông chồng quá say sưa, chửi mắng, đập phá. Vị
chánh án là ông Windthorst, một nhân vật thời danh của Giáo hội Đức. Vị chánh
án hỏi :
-
Lúc chồng bà say sưa, chửi mắng, đập phá, bà đối xử thế nào ?
Bà trả lời :
-
Thưa ngài, dĩ nhiên là tôi phải gây sấm sét giông tố đối lại.
Vị
chánh án ôn tồn bảo :
- Tôi
thấy hình như trong nhà bà thiếu một việc cần thiết để gây hòa bình, đó là
chiếc ghế quì. Bà hãy về sắm chiếc ghế quì.
Rồi mỗi lần ông chồng trở về say sưa, chửi bới, đập phá, bà hãy mau mắn
quì vào ghế đó và thay vì nói với chồng, bà hãy nói với Chúa.
Bà
này về làm đúng theo lời chỉ bảo. Ít lâu sau bà trở lại, sung sướng báo tin cho
cho vị chánh án hay :”Môn thuốc ghế quì thật là linh nghiệm”.
Tài liệu tham khảo:
Lm. Giuse
Đinh lập Liễm - Giáo xứ Kim phát - Đà lạt
MỘT THOÁNG HƯƠNG ĐỜI
“MỘT THOÁNG HƯƠNG ĐỜI” là tập thơ. Có khi viết cho chính mình,
có khi viết cho những người mình thân yêu. Có khi viết cho những ai gặp
trên dòng đời rong ruổi. Khi thì viết cho bạn hữu thân quen, gần xa sau
trước, có khi viết cho những mảnh đời lang thang mưa nắng, dở dang, nghiệt ngã gọi hồn thơ vào cuộc.
Tình Thơ “Một Thoáng Hương Đời” không hẳn là của riêng ai. Biết đâu khi đọc, bạn có thể gặp một phần thân phận đời mình đang ẩn khuất trong ý thơ ấy.
Nếu vậy thì tôi có thể nói rằng: nó lại trở thành của bạn đó. “Đồng thanh tương ứng. Đồng khí tương cầu” thôi, mà Xuân chỉ là người ứng lên, gieo vần nhập điệu.
Cho nên! Một Thoáng Hương Đời là góp nhặt những chút tâm tình tri âm, tri kỷ ấy vậy.
Tình Thơ “Một Thoáng Hương Đời” không hẳn là của riêng ai. Biết đâu khi đọc, bạn có thể gặp một phần thân phận đời mình đang ẩn khuất trong ý thơ ấy.
Nếu vậy thì tôi có thể nói rằng: nó lại trở thành của bạn đó. “Đồng thanh tương ứng. Đồng khí tương cầu” thôi, mà Xuân chỉ là người ứng lên, gieo vần nhập điệu.
Cho nên! Một Thoáng Hương Đời là góp nhặt những chút tâm tình tri âm, tri kỷ ấy vậy.
Nguyễn Văn Xuân
Trần ai tri kỷ mấy người.
Càng đi càng thấy cuộc đời vắng tanh.
Một mình một bước mong manh,
Sớm hôm chiều tối vẫn đành lặng căm.
Ai người tri kỷ xa xăm,
Làm sao thấu được trăm năm mất còn.
Nguyễn-Văn-Xuân
NIỀM TIN TRONG GIA ĐÌNH CÔNG GIÁO
Trong xã hội loài người, lòng tin chính là một nguyên tắc
nối kết những tình yêu và hôn nhân chân thật
trong gia đình với nhau, và thắt chặt tình yêu trọn vẹn mà Thiên Chúa đã
kết hợp họ thành một. Đó chính là nền tảng vững chắc trong hôn nhân và gia đình.
Sự ngay thật
trong tình yêu chính là sợi dây lưng để giữ chặt chiếc áo khoác tình
yêu, nhờ thế chúng ta không bị vướng víu khi hành động. Sự ngay thật là tuyệt
đối cần thiết của lòng tin và hạnh phúc. Bất cứ sự giả vờ, gian dối và lừa lọc
hoặc lẩn tránh nào rồi cũng sẽ bị phát hiện (Kim bọc giẻ lâu ngày cũng ra).
Cho nên để có
được cái hạnh phúc trong hôn nhân và nhận được mọi điều từ Thiên Chúa, tâm hồn
của chúng ta phải ngay thẳng; bất cứ tội lỗi, gian dối và lừa lọc nào không
xưng thú đều cản trở lòng tin với Thiên Chúa. Bất cứ điều gì bất phục tùng mười
điều răn của Thiên Chúa mà đội lốt giả hình đối với Thiên Chúa sẽ xuất hiện lại
và kịch liệt kết tội chúng ta.
Lòng tin chính
là hoàn toàn cậy dựa vào tính chân thực, thủy chung. Gian dối,
lừa lọc làm mất lòng tin nơi bạn tình thì sẽ mất tất cả. Cũng như Lời Chúa nói:
“đánh mất lòng tin thì không thể làm đẹp lòng Thiên Chúa được” (Dt
11,6).
Trong xã hội
loài người, lòng tin chính là một nguyên tắc nối kết những gia đình với nhau và
thắt chặt tình bạn hữu. Đó chính là nền tảng vững chắc trong đời sống hôn nhân.
Lòng tin không
bao giờ dựa vào lòng thương xót Chúa mà lấy cớ yếu đuối để gian dối lừa lọc người khác.
Bởi vì tin vào những lời hứa của Chúa không phải thuộc về phạm vi tự nhiên,
nhưng là một lực hoạt động mạnh mẽ và rất thực trong đời sống con người.
Lòng tin rất
thực tế. Quy luật lòng tin cũng thực như bất cứ quy luật nào của Thiên Chúa. Và
Chúa đã nói: “Hãy bước đi bằng lòng tin”, “không có lòng tin thì
không thể làm đẹp lòng Thiên Chúa” và “điều làm cho chúng ta thắng được
thế gian chính là lòng tin của chúng ta” (Hbc 2,4, Dt 11,6; 1 Ga 5,4). Và
từ đó, Ngài đưa ra một định nghĩa đơn giản về lòng tin: “Đức tin là bảo đảm
cho những điều hy vọng, là bằng chứng cho những điều ta không thấy” (Dt
11,1).
“Hãy đội mũ
triều thiên là ơn cứu độ”. Là niềm tin tưởng. Tin tưởng vào Thiên Chúa và
tin tưởng nhau. Đó chính là nơi lưu giữ tâm trí, nơi cất giữ niềm hy vọng chắc
chắn về sự sống đời đời, không chấp nhận những giáo lý sai lạc, những gian dối
và lừa lọc, để cho những cám dỗ của Satan chế ngự làm băng hoại tình yêu và
niềm tin của nhau và cũng chính là của Chúa vậy.
Nguyễn Văn Xuân
Nguyễn Văn Xuân
Tham khảo:
Chuyên đề “Giá đỡ của lòng tin”_HĐGM. VN.
HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH
KHO BÁU: Đức hạnh làm đầu
I. LỜI CHÚA :
Dụ ngôn kho báu (Mt 13,44-46).
Đức
Giêsu dùng hai dụ ngôn để nói về sự cao qúi của Nước Trời.
Nếu ai may mắn mà tìm được một kho báu trong thửa ruộng thì chắc chắn người ấy sẽ về nhà bán hết những gì mình có để mua cho bằng được thửa ruộng ấy vì kho báu còn được chôn giấu trong đó. Hoặc một thương gia nào đó tình cờ kiếm được một viên ngọc qúi thì ông ta cũng sẵn sàng về nhà bán hết những gì mình có để mua cho bằng được viên ngọc qúi ấy. Cũng thế. Đứng vế phương diện hôn nhân ta cũng có thể coi hạnh phúc gia đình là một kho báu mà ai cũng mong ước. Đó là một kho báu cực kỳ qúi giá, nếu ai tìm được cũng sẵn sàng hy sinh tất cả, kể
cả mạng sống mình, để chiếm hữu được kho báu ấy.
II. HAI LOẠI KHO BÁU.
1. Kho báu vật chất: người ta coi kho báu vật chất là những thứ mà giác quan có thể thấy được như sắc đẹp, của cải , hoặc không thấy được như tài năng, chức quyền, danh vọng.
2. Kho báu tinh thần: Kho báu tinh thần là những cái vô hình chỉ có thể cảm nghiệm được như hạnh phúc gia đình.
*
Kho báu là vợ hay chồng ?
Gia đình là một kho báu, nếu là kho báu thì ai nỡ đánh mất phải không. Nhưng vấn đề đặt ra là kho báu ấy chủ yếu là do cả hai vợ chồng làm nên chứ không riêng ai và phải bảo trì lấy nó.
“Trong gia đình cả chồng lẫn vợ, đều phải biết phục thiện và thông cảm lẫn nhau. . Biết phục thiện, thì gia đình càng ngày càng trở nên đầm ấm; ngược lại, càng ngoan cố, gian dối bao nhiêu, gia đình
càng dễ dàng tan vỡ bấy nhiêu
Như bà Gina Lombroso nói, kho báu ấy là cả hai vợ chồng cùng phải tạo lập, khi hai người sống hoà hợp với nhau, khi trong gia đình không còn mâu thuẫn nào đáng kể nũa. Như
vậy, theo ý kiến chung thì người ta cho kho báu chủ yếu là do người vợ
III.
NGƯỜI VỢ LÀ KHO BÁU CỦA CHỒNG.
1. Kho báu vật chất :
Kho báu này gồm sắc đẹp, tiền của.... Nhưng kinh nghiệm cho hay : kho báu này dễ bị mai một, dễ mất. Người ta còn nói chơi rằng :”Vợ đẹp càng tổ đau lưng”.
Tuy nói thế, nhưng trong thực tế, không có kho báu vật chất ấy thì nhiều cô gái ở một số nơi chỉ “chổng mông mà gào”!
2. Kho báu tinh thần.
Chúng ta có thể xem quan niệm của người đời nghĩ thế nào cũng như lời dạy trong Thánh kinh ra làm sao :
* Theo quan niệm người đời :
Ông André Chenirer nói :”Khi còn là tình nhân người đàn ông thích người đàn bà lả lơi và đẹp, vì lơi lả đàn ông mới dễ chiếm được và có đẹp người đàn ông mới thích. Nhưng khi lấy vợ, người đàn ông muốn người vợ phải đoan trang và không nên đẹp lắm – vì đoan trang mới hạnh phúc và không đẹp lắm mới bền vững gia đình mà không ngại bị phản bội vì kẻ khác”
* Theo quan niệm Thánh kinh :
Chúng ta thấy Thánh kinh cũng ca tụng những người vợ đức hạnh :
“Người vợ đức hạnh là phúc lộc Thiên Chúa ban cho
người chồng” (Cn 18,22)
“Người vợ đức hạnh là mũ triều thiên cho chồng” (Cn 12,4)
“Người vợ không trau dồi mình bằng những vật trang sức bên ngoài (1Tit 2,9; 1Ph 3,3) mà trau dồi bằng đức hạnh” (x. 1Pr 3,1-4)
Trong cuốn Minh đạo gia huấn của Trình Hạo có một câu danh ngôn rất hay:
Hiền thê gia bảo. Hiền thần quốc trân
Nghĩa là: Vợ hiền là của báu trong nhà, Tôi hiền là vật báu của quốc gia.
KẾT LUẬN
Để kết thúc bài chia sẻ, mời bạn đọc câu chuyện này để biết gia đình có phải là một
kho báu đáng mong ước không ?
Truyện : Gia đình là một kho báu
Ông Georges đã 70 tuổi, không lập gia đình. Ông vốn là một thủy thủ, cả cuộc đời lênh đênh trên biểc cả. Ông không có nhà riêng. Cháu trai ông tên là BILL rất thương bác Georges nên đã mời bác về sống với Bill, với vợ và 5 con của Bill. Đó là sự giúp đỡ lẫn nhau : bác Georges có nhà ở, còn gia đình của Bill có dịp làm những chuyến viễn du tưởng tượng vòng quanh thế giới mỗi khi lắng nghe bác Geoges kể lại kinh nghiệm của mình.
Đôi khi Bill cảm thấy nhàm chán và bất mãn với cuộc sống gia đình. Được rảo quanh thế
giới không lo lắng, thảnh thơi vui sướng biết bao. Và Bill đã bầy tỏ nỗi lòng cho bác.
Một
chiều kia, bác Georges nhắc đến một nơi xa xăm. Bác có đánh dấu trên bản đồ một kho tàng chôn giấu. Bill ghi nhớ điều đó, nên sau khi bác Georges chết vài năm, Bill coi lại đồ đạc của bác và tìm thấy một bao thơ đề tên Bill, trong đó có tấm bản đồ. Tim đập mạnh, tay run run, Bill cố gắng tìm ra nơi cất giấu kho tàng. Sau cùng chàng cũng xác định được địa điểm : đó là căn nhà của chàng, nơi mà chàng đang đứng !
Bác Georges đã trối lại cho chàng một kho báu là ý thức rằng nhà của chàng, gia đình riêng của chàng là kho báu. (Góp nhặt 4, tr 109-110).
Nguồn tham khảo: Lm Giuse Đinh lập Liễm (Giáo xứ Kim phát-Đà lạt)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)