Nguyễn Văn
Xuân
Em như một
loài chim trên đồi cỏ non, tôi gọi cho em cái tên đó là loài Chim Ân Tình. Chim
Ân Tình là chim vỗ cánh bay, càng xa càng
mong về tổ, chim khắc khoải nhớ bầy như rừng thu gọi lá. Chim bay đi trong thực
tế mà hồn vẫn bâng khuâng nhớ về, nên khi cất cánh bay đi, chim mới thấy mình
cô đơn, quạnh hiu xa nhớ. Xa gia đình, xa tổ ấm, xa những nhửng vạt nắng mai
gọi trong hồn chiều sớm. Bay đi mà vẫn mộng mơ có ngày nao hồi khứ quay về bến
cũ, tìm lại vết chân xưa, dấu ấn tuổi thơ, líu lo trên đường đến trường, ngắt
hoa đuổi bướm bên bờ dậu xanh.
Ngày em đi như chim chia bầy, ai không nhớ chẳng thương, xa lìa mái ấm thân quen, vỗ cánh bay cao, bay xa đến vùng đất lạ. Ngỡ rằng sẽ chẳng còn bao giờ có thể tìm lại lối về, Nơi mà, quá khứ ru đời em lớn lên trong từng thánh lễ sáng chiều hồn nhiên, bên những cánh chim yêu thương, có nhớ nhung, có dỗi hờn, pha chút đam mê, líu lo em hót như Họa My trong sớm mai hay chiều về, thay lời kinh bằng tiếng hát nguyện cầu trong từng thánh lễ, vang vọng hồn em từ thủa ban đầu.
Ngày em tung cánh xa bầy, mẹ nào đâu khóc, mà chỉ nhìn con đi với chút vui bên ngoài cho chim đỡ buồn, với bao lời nguyện cầu thầm kín, nỗi nhớ thương trong hồn. Nguyện cầu cho con vỗ cánh bay vào vùng mơ ước bằng an, có sớm mai tươi hồng, có ngày tháng thăng hoa hạnh phúc.
Ngày ấy, em! Cánh Chim Ân Tình bay đi có đôi, ước mơ đời tươi thắm, Xa bầy có nhớ thương, nhưng Chim đã định hướng trong hồn, nên mới vơi đi những nhớ nhung, trả lại sau lưng tất cả yêu thương hờn dỗi ấy, đã bao năm tháng gắn bó đời mình trong từng cộng rơm chiều bên tổ ấm, bên lời mẹ ru em tiếng hát ban đầu.
Mình hạc sương mai, Chim tung cánh bay vào đời yếu đuối, pha chút ngại ngùng mà nhung nhớ tiếc thương. Duỗi cánh bay theo tiếng gọi con tim tìm vùng đất lạ, mơ ước một vùng trời mới xa xăm đầy lá và hoa. Vùng trời ấy là hy vọng, là những ước mơ đẹp, ươm mầm hạnh phúc, xây tổ uyên ương, thời gian sẽ hy vọng làm em phai mờ đi ký ức.
Đã nói là Em theo người yêu, bay đi có đôi, nâng niu hạnh phúc cho hồn em yêu thương , cho tình yêu em lên tiếng gọi, cho hạnh phúc lứa đôi tràn trề man na, sữa và mật ong ngọt ngào, nên vùng buông cánh xây tổ đậu dù thăm thẳm xa xôi không làm Em ngỡ ngàng.
Em! Cánh chim ân tình mang bao hoài bão ước mơ đời tươi sáng ấy, ước mơ rời khỏi tổ là ước mơ đẹp trong hồn em vỗ cánh bay tìm. Một quê hương hạnh phúc
Nhưng cuộc đời nào có bình yên. Thời gian nào có được bao lâu. Vùng đất mới ấy lại là băn khoăn lo lắng trong hồn em lúc chiều về. Một lần đoan hứa trên bàn thánh, rồi vì những phút sao lòng đã làm vỡ dập đi lời khấn nguyện năm xưa, bỏ mặc em bên dòng đời ngậm ngùi hiu quạnh, hoài niệm quá khứ, tìm lại vết chân xưa cũ đã bay màu ký ức theo thời gian năm tháng trong đời…
Bây giờ! Ngoài kia, nắng vẫn đẹp như những ngày em mỏi mong kiếm tìm. Mùa xuân vẫn về, mùa hạ vẫn nóng bừng hơi ấm , đó là hiện thực đất trời. Nhưng hồn em! Loài Chim Ân Tình ấy bây giờ, chỉ là những cung giáng buồn, ngang tơ lạc giọng, là những mùa thu lá bay, mùa đông sầu nhớ mênh mông biển đời…
Chiều nay mừng ngày sinh nhật của mình, em lặng lẽ đến một thánh đường đã vắng bóng người, ngoài kia trời đã xế chiều.Trong tâm trạng của một kẻ lưu đày, cô đơn đi tìm kiếm cô đơn. Xa nhà, xa người thân yêu, lòng hắt hiu buồn xa xăm vời vợi.
Chú Chim Con nho nhỏ theo mẹ ngày sinh nhật ấy mà thấy bâng khuâng. Nó nào đâu hiểu được lòng mẹ nó đã bao ngày tháng nát tan buồn tủi, nằng nặng nỗi đau thầm kín trong hồn…
Trước sân giáo đường, chiều mùa xuân ấm áp , những cành hoa xuân đang phơi phới đua nhau nảy hoa cho đời, mang hương sắc thắm cho người. Em! Loài Chim Ân Tình ấy, buông cánh đậu dưới tháp chuông già phủ mờ rêu phong, nhưng vẫn hằn lên trong tim những bước chân kỷ niệm; Bước chân đã cũ, dấu vết một thời yêu thương hạnh phúc, nay chẳng còn vì đã bạc màu thời gian. Quá khứ đã qua, lá vàng đã bay đã phủ kín dấu chân đời. Nhưng dấu chân trong hồn em làm sao có thể phai mờ…
Lặng lẽ một mình nơi góc thánh đường xưa, em gục đầu buông tiếng thở dài trong ngày sinh nhật. Nước mắt chảy xuôi chiều xuống bờ môi mặn đắng tình đời đen bạc…
Lạy Chúa! Con suy nghĩ thế nào khi có những cánh chim trong đời đi tìm mơ ước: Mơ ước một vùng trời hạnh phúc lại gặp phải nhửng bất hạnh. Mơ ước một vùng trời yêu thương lại gặp những đau khổ oán hờn. Mơ ước một vùng đất chân thành, phù sa màu mỡ, lại gặp những khô cằn sỏi đá. Cái ước mơ kiếm tìm thì không gặp được. Cái mơ ước mà không ước mơ thì lại gặp phải.
Chiều nay! Tình cờ gặp lại em nơi thánh đường già xưa ấy, nghe Em tâm sự, hằn về bao kỷ niệm. Em khóc, khóc nức nở, khóc thật nhiều. Những giọt nước mắt lăn tăn nóng hổi chảy dài trên má. Nhưng những giọt nước mắt ấy cùng với lời thầm thì cầu nguyện nơi góc giáo đường kia, trong ngày sinh nhật này; Dâng lên Chúa bây giờ, đã xóa nhòa đi vùng mơ ước hôm nao. Vùng ước mơ đời
Lạy Chúa! Xin giúp Em đứng dậy và bước đi trong cõi đời này!
Ngước mắt nhìn lên thánh giá, Em lau đi những giọt lệ xót xa còn đọng lại trong hồn. Hôm nay! Tìm về bên Chúa, em thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng. Giơ cánh tay yếu gầy, vẫy chào quá khứ, định hướng tương lai cho ngày mai em đi. Trong hồn em bây giờ là những ước mơ đẹp lắm. Ước mơ quê trời
Ước mơ là cánh chim bé nhỏ đem tiếng hót vang tình Chúa giữa biển đời,đem yêu thương đến nơi mọi người…
Em đứng dậy dắt con từ từ rời khỏi giáo đương trong lời Kinh Cầu Hòa Bình. Ra tới cửa giáo đường cũng là lúc tiếng kinh cầu ầy vừa dứt trên môi, cũng là lúc lòng em nao nao ôm tròn hạnh phúc thiên ân trong hồn. Bây giờ! Em đã tìm lại được bình yên niềm vui và hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật, hạnh phúc vĩnh cửu mà hình như chỉ có những ai như em mới cảm nhận được thôi…
Tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối. Bài thánh ca “Sống Một Đời Cho Chúa” Em hát hôm nao, đã được thâu âm, nay đang vang vọng trên tháp chuông nhà thờ chờ thánh lễ…
Quá khứ đau buồn hôm qua, nay đã thay bằng bài thánh ca như lời kinh huyền nhiệm. Em đứng lịm người bên cội thông già trước sân giáo đường, niềm vui không có nụ cười, đã biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng bỏng niềm tin yêu hạnh phúc và hồng ân trong tình Chúa bao la tuyệt vời…
Em đã tìm được một tình yêu, một tình yêu đích thực, một vùng trời bình yên. Một quê hương hạnh phúc…
Xin chúc mừng cho em.
Ngày em đi như chim chia bầy, ai không nhớ chẳng thương, xa lìa mái ấm thân quen, vỗ cánh bay cao, bay xa đến vùng đất lạ. Ngỡ rằng sẽ chẳng còn bao giờ có thể tìm lại lối về, Nơi mà, quá khứ ru đời em lớn lên trong từng thánh lễ sáng chiều hồn nhiên, bên những cánh chim yêu thương, có nhớ nhung, có dỗi hờn, pha chút đam mê, líu lo em hót như Họa My trong sớm mai hay chiều về, thay lời kinh bằng tiếng hát nguyện cầu trong từng thánh lễ, vang vọng hồn em từ thủa ban đầu.
Ngày em tung cánh xa bầy, mẹ nào đâu khóc, mà chỉ nhìn con đi với chút vui bên ngoài cho chim đỡ buồn, với bao lời nguyện cầu thầm kín, nỗi nhớ thương trong hồn. Nguyện cầu cho con vỗ cánh bay vào vùng mơ ước bằng an, có sớm mai tươi hồng, có ngày tháng thăng hoa hạnh phúc.
Ngày ấy, em! Cánh Chim Ân Tình bay đi có đôi, ước mơ đời tươi thắm, Xa bầy có nhớ thương, nhưng Chim đã định hướng trong hồn, nên mới vơi đi những nhớ nhung, trả lại sau lưng tất cả yêu thương hờn dỗi ấy, đã bao năm tháng gắn bó đời mình trong từng cộng rơm chiều bên tổ ấm, bên lời mẹ ru em tiếng hát ban đầu.
Mình hạc sương mai, Chim tung cánh bay vào đời yếu đuối, pha chút ngại ngùng mà nhung nhớ tiếc thương. Duỗi cánh bay theo tiếng gọi con tim tìm vùng đất lạ, mơ ước một vùng trời mới xa xăm đầy lá và hoa. Vùng trời ấy là hy vọng, là những ước mơ đẹp, ươm mầm hạnh phúc, xây tổ uyên ương, thời gian sẽ hy vọng làm em phai mờ đi ký ức.
Đã nói là Em theo người yêu, bay đi có đôi, nâng niu hạnh phúc cho hồn em yêu thương , cho tình yêu em lên tiếng gọi, cho hạnh phúc lứa đôi tràn trề man na, sữa và mật ong ngọt ngào, nên vùng buông cánh xây tổ đậu dù thăm thẳm xa xôi không làm Em ngỡ ngàng.
Em! Cánh chim ân tình mang bao hoài bão ước mơ đời tươi sáng ấy, ước mơ rời khỏi tổ là ước mơ đẹp trong hồn em vỗ cánh bay tìm. Một quê hương hạnh phúc
Nhưng cuộc đời nào có bình yên. Thời gian nào có được bao lâu. Vùng đất mới ấy lại là băn khoăn lo lắng trong hồn em lúc chiều về. Một lần đoan hứa trên bàn thánh, rồi vì những phút sao lòng đã làm vỡ dập đi lời khấn nguyện năm xưa, bỏ mặc em bên dòng đời ngậm ngùi hiu quạnh, hoài niệm quá khứ, tìm lại vết chân xưa cũ đã bay màu ký ức theo thời gian năm tháng trong đời…
Bây giờ! Ngoài kia, nắng vẫn đẹp như những ngày em mỏi mong kiếm tìm. Mùa xuân vẫn về, mùa hạ vẫn nóng bừng hơi ấm , đó là hiện thực đất trời. Nhưng hồn em! Loài Chim Ân Tình ấy bây giờ, chỉ là những cung giáng buồn, ngang tơ lạc giọng, là những mùa thu lá bay, mùa đông sầu nhớ mênh mông biển đời…
Chiều nay mừng ngày sinh nhật của mình, em lặng lẽ đến một thánh đường đã vắng bóng người, ngoài kia trời đã xế chiều.Trong tâm trạng của một kẻ lưu đày, cô đơn đi tìm kiếm cô đơn. Xa nhà, xa người thân yêu, lòng hắt hiu buồn xa xăm vời vợi.
Chú Chim Con nho nhỏ theo mẹ ngày sinh nhật ấy mà thấy bâng khuâng. Nó nào đâu hiểu được lòng mẹ nó đã bao ngày tháng nát tan buồn tủi, nằng nặng nỗi đau thầm kín trong hồn…
Trước sân giáo đường, chiều mùa xuân ấm áp , những cành hoa xuân đang phơi phới đua nhau nảy hoa cho đời, mang hương sắc thắm cho người. Em! Loài Chim Ân Tình ấy, buông cánh đậu dưới tháp chuông già phủ mờ rêu phong, nhưng vẫn hằn lên trong tim những bước chân kỷ niệm; Bước chân đã cũ, dấu vết một thời yêu thương hạnh phúc, nay chẳng còn vì đã bạc màu thời gian. Quá khứ đã qua, lá vàng đã bay đã phủ kín dấu chân đời. Nhưng dấu chân trong hồn em làm sao có thể phai mờ…
Lặng lẽ một mình nơi góc thánh đường xưa, em gục đầu buông tiếng thở dài trong ngày sinh nhật. Nước mắt chảy xuôi chiều xuống bờ môi mặn đắng tình đời đen bạc…
Lạy Chúa! Con suy nghĩ thế nào khi có những cánh chim trong đời đi tìm mơ ước: Mơ ước một vùng trời hạnh phúc lại gặp phải nhửng bất hạnh. Mơ ước một vùng trời yêu thương lại gặp những đau khổ oán hờn. Mơ ước một vùng đất chân thành, phù sa màu mỡ, lại gặp những khô cằn sỏi đá. Cái ước mơ kiếm tìm thì không gặp được. Cái mơ ước mà không ước mơ thì lại gặp phải.
Chiều nay! Tình cờ gặp lại em nơi thánh đường già xưa ấy, nghe Em tâm sự, hằn về bao kỷ niệm. Em khóc, khóc nức nở, khóc thật nhiều. Những giọt nước mắt lăn tăn nóng hổi chảy dài trên má. Nhưng những giọt nước mắt ấy cùng với lời thầm thì cầu nguyện nơi góc giáo đường kia, trong ngày sinh nhật này; Dâng lên Chúa bây giờ, đã xóa nhòa đi vùng mơ ước hôm nao. Vùng ước mơ đời
Lạy Chúa! Xin giúp Em đứng dậy và bước đi trong cõi đời này!
Ngước mắt nhìn lên thánh giá, Em lau đi những giọt lệ xót xa còn đọng lại trong hồn. Hôm nay! Tìm về bên Chúa, em thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng. Giơ cánh tay yếu gầy, vẫy chào quá khứ, định hướng tương lai cho ngày mai em đi. Trong hồn em bây giờ là những ước mơ đẹp lắm. Ước mơ quê trời
Ước mơ là cánh chim bé nhỏ đem tiếng hót vang tình Chúa giữa biển đời,đem yêu thương đến nơi mọi người…
Em đứng dậy dắt con từ từ rời khỏi giáo đương trong lời Kinh Cầu Hòa Bình. Ra tới cửa giáo đường cũng là lúc tiếng kinh cầu ầy vừa dứt trên môi, cũng là lúc lòng em nao nao ôm tròn hạnh phúc thiên ân trong hồn. Bây giờ! Em đã tìm lại được bình yên niềm vui và hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật, hạnh phúc vĩnh cửu mà hình như chỉ có những ai như em mới cảm nhận được thôi…
Tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối. Bài thánh ca “Sống Một Đời Cho Chúa” Em hát hôm nao, đã được thâu âm, nay đang vang vọng trên tháp chuông nhà thờ chờ thánh lễ…
Quá khứ đau buồn hôm qua, nay đã thay bằng bài thánh ca như lời kinh huyền nhiệm. Em đứng lịm người bên cội thông già trước sân giáo đường, niềm vui không có nụ cười, đã biến thành những giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng bỏng niềm tin yêu hạnh phúc và hồng ân trong tình Chúa bao la tuyệt vời…
Em đã tìm được một tình yêu, một tình yêu đích thực, một vùng trời bình yên. Một quê hương hạnh phúc…
Xin chúc mừng cho em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]