Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG

Tạ ơn Trời! Mỗi sớm mai thức dậy, ta có một ngày mới để yêu thương

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

TÌNH KHÚC

Đời có tên chúng mình
Là đời có thêm cuộc tình
Ôi cuộc tình bao la
 
Đời có thêm cuộc tình
Là đời có tên chúng mình
Ôi cuộc tình trong ta
 
Ta dâng Cha thiết tha lời ca, 
Cho cuộc tình bao la.
Ta dâng Cha thiết tha lời ca,
Cho cuộc tình trong ta
 
Có em tháng ngày qua,
Với ta những nụ hoa,
Tình ca dâng Cha mênh mông vô bờ.
 
 Có em tháng ngày qua,
Sắt son vẫn cùng  ta,
Tìm về bên  Chúa, bao la ân tình…
                     Nguyễn-Văn-Xuân

TÌNH MÌNH

Tình em như nụ hoa.
Giữa biền Trời bao la,
Bừng lên mùa nắng hạ,
Say đắm và thiết tha.
 
Tình em như bài ca.
Xôn xao bờ mơi ngọt,
Rộn ràng lời chim hót,
Thánh thót tình đôi ta.
 
Dáng em gầy kiêu sa.
Tơi viết tặng bài ca.
Trăng mơ màng bên suối,
Trăng say tình đắm đuối,
Trăng nhìn tôi dỗi hờn.
 
Bâng khuâng chút cô đơn.
Trời cũng có từng cơn.
Mưa nhiều Trời cũng buồn.
Tình mình vẫn đẹp hơn.
            Nguyễn-Văn-Xuân

MẮT EM

    

NHỚ EM


        Sáng nay em đi chợ rồi.
Anh đâu nào biết, đứng ngồi không yên.
     Nhớ em, lòng dạ cô miên.
Quên thời gian gọi, ưu phiền qua mau.
     Em về điện thoại em đâu?
Sao em không gọi để lâu anh chờ
     Chờ em, chờ đến bao giờ,
Cho anh đi lại bơ vơ một mình
                                       Nguyễn-Văn-Xuân

CHIA LY


Rồi mai đây, chúng mình đành xa cách.
Vòng tay nào ôm trọn phút chia ly ,                
Còn bao điều chưa nói lúc ra đi,
Em im lặng cúi đầu xin trả lại.
Thành phố ấy tôi đi như hoang dại.
Cỏ cây buồn xin trả lại cho em!
                                  Nguyễn-Văn-Xuân

CÓ PHẢI

Có phải một đời mãi cô đơn,
Để em chết lặng giữa hòang hôn,
Chiều về nắng nhạt tàn phai ấy,
Phủ cả lòng em chút giận hờn.
                      Nguyễn-Văn-Xuân

DẤU CHÂN KỶ NIỆM


Tôi trở lại giữa mùa No en ấy
Tiếng chuông buồn như nhắc lại tình xưa
Em xa rồi tôi ngày nắng ngày mưa
Vẫn từng bước đi bên đời hiu quạnh
                                   Nguyễn-Văn-Xuân

ANH ĐI


 Anh đi rồi còn ai vuốt tóc,  
Gió nhẹ bay gió thổi về đâu,
Anh đi rồi hàng cây đứng khóc,
Mây buồn vương gió gọi hồn nhau,
Lối xưa về ngày nao hai đứa,
Giờ xa nhau một kiếp u sầu.
               Nguyễn-Văn-Xuân

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

ANH CỨ ĐI

                  Xin đừng hỏi tại sao tình dang dở
Bời dở dang hai đứa phải lưu đày
Bởi dở dang ôm sầu hận tháng ngày
Trong đau khổ u  mê cung trầm  lắng
 
Điệu  ru buồn  hắt hiu cùng năm tháng
Phút dận hờn đâu qua được yêu thương
Cứ nhìn nhau sao lòng mãi vấn vương
Em tức tưởi  nghẹn ngào trong nước mắt
 
Bảo Em đi ! Em thề không để mất
Mất tình anh chết cả trái tim em
Trời cũng buồn mây tím  phủ bên rèm
Mưa nức nở khóc cuộc tình tan vỡ
 
Anh cứ đi , đừng mang theo nỗi nhớ
Để mình em , nỗi nhớ được nhân đôi
Để mình em  lặng lẽ một mình thôi
Ôm  kỷ niệm  xuống tuyền đài dang dỡ
 
Anh cứ đi đừng bao giờ bở ngỡ
Hỏi vì đâu hay tại lý do nào
Phút chia tay sao không khỏi nghẹn ngào
Tình dang dở đâu nào không nước mắt
                             Nguyễn-Văn-Xuân

CHIA LY

                   Rồi mai tôi sẽ đi,
Hương tình lệ ướt my,
Còn chi mà thương nhớ,
Em ơi lúc chia ly.
 
Thành phố giờ tôi đi,
Hàng cây cao rù rì,
Bóng ngả dài lá đổ,
Em ơi! Chuyện tình si.
 
Thành phố giờ tôi đi
Con đường xưa còn ghi
Dấu chân mòn cỏ dại
Dấu đời không e ngại
Dấu cuộc tình thiên thu.
 
Tơi về gọi tiếng ru
Lời hát buồn âm u
Trả lại đời hư ảo
Chút tình tôi lãng du.
             Nguyễn-Văn-Xuân

CUỘC ĐỜI


     Cuộc đời là một giấc mơ
Thương buồn vương nhớ chơ vơ một mình
     Thế gian ai gọi cuộc tình
Rồi ra cũng chỉ điêu linh ta về
                            Nguyễn-Văn-Xuân

NGẬM NGÙI

Cho em ôm một mối tình,
Xót xa phận mình mưa nắng .
Phong ba chút tình xa vắng,
Rượu sầu chưa uống đã say.
Men tình sao đầy chua cay,
Một lần phút giây lầm lỡ,
Để buồn một thoáng hương bay
Mang theo con tim lệ này
Một đời mông mị buồn thay
Đưa em vào cõi men xay ngậm ngùi
                          Nguyễn-Văn-Xuân

ÂN HẬN


Nếu biết chiều nay em có anh
Hương lòng xin giữ mãi trong xanh
Để cho tình ấy không vương gió
Mà bẩn bám vào mất chữ danh
                            Nguyễn-Văn-Xuân

GIÁ XƯA

     Lòng em sao mãi vấn vương
Chút buồn, chút nhớ, chút thương, chút hờn
     Giá xưa đừng biết thì hơn
Để nay ôm mộng cô đơn một mình

                       Nguyễn-Văn-Xuân

MUỘN MÀNG

Còn đâu mộng đẹp thoáng xa xôi
Em đến với anh đã muộn rồi
Trời ơi em biết chiều thu ấy
Tàn tạ trong em suốt cả đời
                  Nguyễn-Văn-Xuân

ĂN NĂN

Chồng Em mới mất bữa hôm qua,
Cỏ xanh chưa mọc tình đã xa,
Bỏ bầy con dại chiều Thu ấy,
Tủi phận khóc thâm lệ xót xa.
 
Tình phụ Em về dạ héo hon,
Mất rồi tất cả tấm lòng son,
Hương tàn nhuỵ úa phai theo gió,
Sầu lại còn Em một lối mòn.
 
Em muốn gào lên tận Trời cao,
Xin chồng yên nghỉ chốn thanh tao,
Vạn lần tha thứ xin tha thứ,
Lỡ lầm Em đến chốn lao xao

               Nguyễn-Văn-Xuân

VỘI VÀNG

Sao hoa vội nở thế hoa ơi
Một vùng thương nhớ, nhớ xa xôi.
Nắng kia ngàn ngạt hương khoe sắc,
Để bướm ong đùa xác nhuỵ rơi.
 
Sao hoa vội nở thế hoa ơi,
Nhuỵ tàn lá úa đã pha phôi.
Ong kia hút mật bay theo gió.
Để lại hoa còn chút tả tơi.
                           Nguyễn-Văn-Xuân

XA EM


Buồn lắm em ơi những buổi chiều
Vắng em lòng bỗng thấy cô liêu
Xa em là cả Trời thương nhớ
Là cả biển sầu em biết không?
                                 Nguyễn-Văn-Xuân

GỞI MƯA


Mưa có buồn, buồn giăng tóc mây
Mưa ơi lất phất có đong đầy
Cho ta ôm trọn niềm thương ấy
Mà gởi Mưa về tận gió mây
                   Nguyễn-Văn-Xuân      

BÌNH THƯỜNG THÔI

      Chẳng buồn  chẳng đợi chẳng chơ,
 Chẳng mong chẳng nhớ chẳng mơ bận lòng.
      Bình thường thôi chút tình không,
 Quên đi như thoáng mênh mông giữa đời.
      Bình thường thôi Chút tình người
 Bình thường thôi một góc trời quạnh hiu.
                                      Nguyễn-Văn-Xuân

NẾU LÀ THI SỸ


Tôi:
 muốn là thi sỹ
Viết thành thơ ngợi ca
Tình yêu em chan hồ
Tình yêu tơi bao la
 
Tôi:
 muốn là thi sỹ
Làm thơ trên bờ môi
Viết thơ bằng nước mắt
Mặn nồng tình đôi ta
 
Không!
Nếu là thi sỹ
Mơ bờ môi em hồng
Mơ đôi mắt em trong
Mơ tóc mây em toả
Hương tình yêu bay xa
 
Vâng:
Nếu là thi sỹ
Tơi sẽ yêu thiết tha
Giữ trái tim em mãi
Cho cuộc tình thêm hoa
 
Phải:
Nếu là thi sỹ
Tôi sẽ đưa em về
Một quê hương yên tĩnh
Có cỏ mây hiền hòa
Trong nắng vàng thiết tha
Để hai ta cùng hát
Chào cuộc tình nở hoa

Và:
Nếu là thi sỹ
Tơi sẽ hát bài ca
Niệm hồn em quyện lại
Trên thảm tình ngàn hoa
Ru em tròn giấc ngủ
Suốt đời yêu thiết tha.
                                     Nguyễn-Văn-Xuân   

CẢM ƠN

Cảm ơn giỏ hoa anh tặng
Thay lời muốn nói cùng em…
 
Em nhớ mãi bài thơ anh viết
Tặng em ngày mùng tám tháng ba
Trong niềm vui cùng với giỏ hoa
Em súc động nghẹn ngào rưng nước mắt
 
Em nhơ mãi  từng lời không để mất
Quyện hồn em ru tiếng hát ngọt mềm
Tình thơ viết lời ru mãi êm đềm
Em thương quá! Hỡi anh yêu! Thương quá
                      Nguyễn-Văn-Xuân    

UỐNG ĐI EM

                  Uống đi em, uống đi em!
Uống cho cạn hết đừng đem theo sầu.
Cuộc đời có nghĩa gì đâu,
Cớ sao để khổ, để sầu mang theo.
                     Nguyễn-Văn-Xuân  

TÌNH YÊU ẤY

Tình yêu ấy là yêu thương bác ái
Sống trên đời hạnh phúc lắm em ơi
Đem yêu thương hạnh phúc đến cho người
Yêu, yêu mãi suốt đời không ngơi nghỉ

                            Nguyễn-Văn-Xuân 

ĐỪNG YÊU TÔI


EM còn trẻ, đời em còn đẹp lắm ;
Đừng dại khờ nói hai tiếng yêu tôi.
Đời tôi đó em ơi !
Gánh nặng đè trên vai,
Đôi môi sầu, Nụ cười tắt nắng.
Đi bên đời chiều vắng gió heo may.
Em còn trẻ, đời em còn đẹp lắm.
Vui lên nào, nhìn hạnh phúc tương lai.
Nhìn cuộc đời bằng hương lụa ngày mai
Và hy vọng vươn cao cùng năm tháng
Em còn trẻ, đời em còn đẹp lắm ,
Sao lỡ lầm vội dại nói yêu tôi
Tương lai em đầy rực sáng sao vời,
Trái tim em đang bốc lửa yêu đời,
Trong hạnh phúctrongbình minh nắng ấm
Trong gọi mời của muôn loài hoa gấm.
Hãy đi đi và thẳng bước đứng lên;
Đừng yêu tôi em nhé chớ ưu phiền.
Đời tôi đó là một chuỗi cô miên.
Bước từng bước đi bên đời hiu quạnh
                                  Nguyễn-Văn-Xuân

TA VỀ


     Ta về ôm giấc mộng thường,
Tìm trong kỷ niệm buồn vương tháng ngày.
     Mai đây dù có chia tay,
Tình ta vẫn mãi thẳng ngay một đời.
     Nắng mưa là chuyện của Trời.
Đắng cay là chuyện của người trần gian.
     Ta về hớp cạn gian nan,
Nhả thành mật đắng mà chan lệ sầu.
     Đường trần nào biết về đâu.
Cõi đời hư ảo, bể dâu đoạn trường.
     Ôm tròn cơn mộng vô thường
Nhả thành mật đắng miên trường quạnh hiu
                                  Nguyễn-Văn-Xuân

CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG

Có cô giáo trẻ đã ra đi
Vương vấn bên lòng bạn cố tri
Mái tóc xanh tươi hồn trinh nữ
Ra đi bụi phấn bận lòng ghi
Tiếc thương nên hỏi hồn ai đó
Tiếng gọi anh em luôn gắng đi
Cương quyết một lòng cho tuổi trẻ
Người nằm xuống đó bạn bè ghi
                   (NGVN 20.11.1985
             viết về một nữ đồng nghiệp)
                        Nguyễn-Văn-Xuân

HOÀI CẢM

Trong xanh hoài cảm cố đô ơi
Ngựa xe oanh yến mặc tình thôi
Thương đồi bông huệ dầm mưa nắng
Biết nói sao giờ ong bướm ơi
 
Biết nói sao giờ ong bướm ơi
Đừng nói già hau nữa ly bôi
Thuyền tình còn lạo vùng thương nhớ
Dẫu có xa bờ vẫn thế thôi
 
Dẫu có xa bờ vẫn thế thôi
Non xanh nước biếc vẫn mây trôi
Yêu nhau đâu kể nhà tranh đất
Kể bởi cái nhìn hướng cả đôi
 
Kể bởi cái nhìn hướng cả đôi
Đường đời vạn nẻo có xa rồi
Một mái nhà tranh lòng thanh bạch
Giữa rừng người biển lận ai ơi
 
Giữa rừng người biển lận ai ơi
Dẩu có gian nan miệng vẫn cười
Mặc xe trâu ngựa đầy gian trá
Thuyền vẫn âm thầm vẫn ngược xuôi
 
Thuyền vẫn âm thầm vẫn ngược xuôi
Gặp nhà thi sỹ ghé môi cười
Hồn thiêng ghi chút lòng trinh nữ
Bước mỏi chân chim vạn nẻo đời
 
Bước mỏi chân chim vạn nẻo đời
Nụ hôn trầm lặng nhớ xa xôi
Thương ai bến cũ con đò đó
Lặng đứng nhìn nhau mãi chưả thôi
 
Lặng đứng nhìn nhau mãi chưả thôi
Cây đa trưa nắng bóng thu rồi
Ngước mắt nhìn lên trời xanh biếc
Chẳng áng mây nào che bóng tôi
 
Chẳng áng mây nào che bóng tôi
Đường trần muôn nẻo có xa xôi
Dù thương cảm thấu tình thơ nhỏ
Xin hãy cho nhau vạn tiếng cười
 
Xin hãy cho nhau vạn tiếng cười
Đường đời vạn nẻo kiếp luân hồi
Vỗ tay xin hát quên sầu nhớ
Quên cả đắng cay của kiếp người
 
Quên cả đắng cay của kiếp người
Chỉ còn chân lý vẫn muôn đời
Hạnh phúc tuôn giòng trên ngọn bút
Ai người tri kỷ thấu tình thôi
 
Ai người tri kỷ thấu tình thôi
Hẹn chén rượu nồng men đắng môi
Một mai xin có ngày tao ngộ
 kể lại nhau nghe lúc xa xôi…               
(Đáp tình thư Đặng Ngọc Bổng 20.09.1990)
     (trầm vọng thu về 22.09.1990)
                            Nguyễn-Văn-Xuân

TRẦN TÌNH

Đã từ lâu chẳng có thắm nhau
Nghe lòng buồn không hiểu vì đâu
Nay nhận được tâm tình thư gởi
Cạn tỏ đôi dòng xa cách nhau
                      Nguyễn-Văn-Xuân

TẶNG BÁC THỢ XÂY(NHÀ THỜ TRINH VƯƠNG)

Trộn đống xi măng nhặt từng viên gạch
Náng chan hoà trên dàn róng hôm nay
Những bàn tay cháy nắng dạn dày
Mồ hôi đổ thắm người từ chân móng
Vẫn quên mình phục vụ rất hăng say
Cho thánh đường khu họ Trinh Vương này
Đền đài Chúa bừng tin yêu hy vọng.
                              Nguyễn-Văn-Xuân

KHÍ THIÊNG SÔNG NÚI

Một thời oanh liệt có là bao
Tuổi trẻ tài cao nghĩ thế sao
Lỡ bước trăm phương về bến đợi
Mơ tưởng mộng với trăng là cao
Chẳng còn ước vọng chi đời nữa
Gãy cánh đại bàng hoang vỡ sao
Nào đi vươn tời xây đời mới
Bác ái tình yêu đẹp biết bao 
                                Nguyễn-Văn-Xuân

KHÍ THƠ

Thuỷ chung như nhất nhớ từ lâu
Có biết mà sao chẳng thấy đâu
Được đọc bài thơ ông Ký gởi
Tủi lòng thương bạn biết bao lâu
Nếu mà chung thủy sao không giữ
Chữ Cuội trong thư ống Ký sâu
Bạn hỡi tri âm xin hãy viết
Bài thơ hoạ lại giải lòng đau 
                         Tặng N.V.T 19.8.1986 
                                  Nguyễn-Văn-Xuân

CẢM THƠ

     Tuổi đời nay bác đã cao
Hồn thơ bác lại thanh cao hơn người
     Ý thơ bác viết cho đời
Mang dòng khích lệ thắm lời yêu thương
     Cháu con nghe cũng vấn vương
Đọc thơ hôm trước chữ Thương nặng tình
     Bởi chưng huynh đệ bất bình
Buồn lòng bác viết chữ Tình huyết thư
     Thân thương trìu mến lòng như
Cảm hồn huynh đệ lệ thư tuôn dòng
     Hôm nay nghe đọc thư lòng
Gửi người kính mến đôi dòng phương xa
     Hồn thơ rộn tiếng chim ca
Như vườn hoa lá hương xa đậm đà
     Kính yêu trên dười thuận hòa
Mừng vui mong đợi người xa trở về
     Hương hoa rộn thắm mọi bề
Bởi hoa có lệ mới về trong thơ
     Đoạn trường bác những chơ vơ
Như hồn phụ tử ước mơ chồng về
     Biết rằng chinh chiến tư bề
Nhưng lòng hoài vọng chẳng hề dám quên
     Tuổi thơ mong ước ơn trên
Cho người chinh chiến đi lên sáng ngời
     Y thơ như thể tuyệt vời
Lời thơ như thế đẻ đời đáng ghi
     Cháu con mạo muội biết chi
Đôi dòng kính gửi đọc khi vui buồn
     Hội thơ chưa tỏ ngọn nguồn
Lòng thơ như đã muốn cuồn cuộn trôi
     Hội thơ tao ngộ đi thôi
Trăng thơ nhắp chén trà ôi đậm tình 
                                    Nguyễn-Văn-Xuân

KÍNH THƠ

Thơ văn chẵng kể tuổi đời sao
Bác Ký năm nay tuổi đã cao
Nhưng vẫn văn thơ trào ngọn bút
Y thơ thâm thuý biết là bao
Lời thơ đượm cảnh tình hưong sắc
Nghe nở hoa lòng yêu siết bao
Con cháu đọc thơ lòng cảm mến
Càng già tư tưởng lại càng cao  
         Tặng bác Đ.P.T (19.08.1986)
                Nguyễn-Văn-Xuân

ĐÓN XUÂN

     Xuân về hạnh phúc muôn nơi
U buồn tan biến giữa trời bao la
     Âm vang hạnh phúc lòng ta
Nắng mai chào đón chim ca hát mừng
     Liên hoan đây đó vang lừng
Im nghe tiếng gọi đón mừng xuân sang
     Êm đềm nhẹ bước thênh thang
Như tình ta đã rộn ràng đón xuân
                   Ât Dậu(2005) 
                 Nguyễn-Văn-Xuân 

XUÂN ẤT DẬU

At Dậu, mừng xuân mở cõi lòng,
Giữ Xuân sạch bụi, phấn gương trong.
Hồn xuân khắc chữ tình lai láng,
Tặng người tri kỷ đón xuân sang.
                 --)()(--
 
Giáp Thân năm cũ đã qua,
Mừng xuân At Dậu hương hoa lại về.
Tình xuân rạo rực trăm bề,
Thơ xuân xin trọn câu thề trước sau
 
                  --)()(--
 
Xuân về hạnh phúc đến muôn nơi,
Kính chúc khách xuân rộn tiếng cười.
Ân thân tình găp vui đoàn kết
Hạnh phúc tin yêu suốt cả đời
                 Nguyễn-Văn-Xuân 

MONG

Hoàng hôn nắng gợi thêm buồn
Sớm trưa chiều tối gọi hồn về đâu
Đêm về trăn trở canh thâu
Lòng buồn man mác nỗi sầu nhớ thương
Chiều nay ngả bóng tà dương
Cho ta gởi vạn tình thương mang về
Ngày đi muôn hẹn ngàn thề
Ngày về ôm vạn não nề xót xa
Đời người sao lắm phong ba
Thôi về tìm lại mái nhà thân yêu
            Nguyễn-Văn-Xuân          

KHÔNG ĐỀ

Thế nhân sao lắm chua cay
Tìm đâu cho thấy thật ngay lòng người
Tình thơ viết giữa biển trời
Biển thương, biển nhớ, biển đời em ơi
                      Nguyễn-Văn-Xuân

NHỚ MẸ 2

     Ôi nhớ quá một chiều quê
Bước chân tìm lại con đê đường về
     Gió mưa một thủa tứ bề
Đường xưa lối cũ chưa hề đổi thay
     Mẹ già như gió heo may
Vương buồn tóc Mẹ đã bay bạc màu
     Nắng mưa chẳng quản dãi dầu
Gió sương chẳng quản bên cầu nước non
     Chiều chiều mòn mỏi héo hon
Bên thềm tựa cửa, vẫn còn ngóng trông
     Con về Mẹ có hay không
Mà sao đôi mắt mênh mông đợi chờ
     Chờ con chờ đến bao giờ
Cho mẹ cứ mãi bơ vơ một mình
                  Nguyễn-Văn-Xuân

NHỚ MẸ 1

          Mẹ ơi đã quá ngũ tuần,
Sao con xa Mẹ vẫn lần nhớ thương.
         Quê nhà một nắng hai sương,
Vì đàn cháu dại Mẹ thương một đời.
         Sớm chiều ngửa mặt lên Trơi,
 Nguyện cầu ơn Chúa cho đời cháu con.
     Đêm đêm thức giấc mỏi mòn,                                           
 Mẹ buồn năm tháng héo hon má gầy.
      Thương con chẳng quản vơi đầy,
Thương chồng nặng nhẹ gánh đầy hai vai.
       Chiều buồn Mẹ ngóng trông ai,
Vắng con Mẹ nhớ sớm mai chiều tà.
       Phận con giờ phải xa nhà,
Sống sao cho được thuận hoà gió mưa.
       Bờ vai gầy guộc sớm trưa,
Mắt buồn nhớ đến người xưa chưa về.
       Nửa đời chưa vẹn câu thề,
Mộng Thần Tiên đã đi về nơi đâu?
       Đêm nay nhớ Mẹ canh thâu,
Nhớ nguời xưa cũ nguyện cầu ơn trên,
       Lòng Chúa nhân hậu vô biên,
Đón em vào cõi Tiên Thiên muôn đời.

                       Nguyễn-Văn-Xuân