Tôi đang bước những bước
chân âm thầm trên đường vắng, mặc cho
ngàn vì sao trên bầu Trời đang lo âu trong đêm khuya.
Chị Gió: buồn hiu hắt tiễn chân tôi.
Trăng: Cô Bé mới lớn nửa vầng vừa khép cửa, như vẫy chào tôi tạm biệt đêm nay.
Dừng chân nơi phiến đá, dưới gốc cây cổ thụ trước sân giáo đường. Đêm đã bắt
đầu về khuya, khung cảnh nơi đây đi vào tĩnh mịch. Tất cả đều im lặng, mơ màng
chìm lắng vào hơi sương…
Chị Gió từ đâu, không hiểu sao nghĩ ngợi, trở lại tìm tôi hôn lên má
gầy, mang theo thoang thoảng, nhẹ nhàng
làn hương thơm, của những loài hoa đêm, trong vườn hoa Đức Mẹ, đang nhả tơ, se
tằm, chờ ngày mai tôi ngắt, dâng lên Đài thờ cho Mẹ ngát hương. Ngồi nơi đây một mình, trước cửa thiền giữa cảnh thiên nhiên trời đất mênh mông, bát ngát, quá đỗi này. Tôi chợt ngộ ra rằng: Giờ đây tôi đã rong ruổi trên đường trần hơn sáu mươi năm cuộc đời.
Chiêm niệm về mình: Từ lúc sinh ra, tôi chào đời bằng ba tiếng khóc, tập nẩy, tập bò, tập đứng , tập đi, trong bàn tay đỡ nâng của cha, cưu mang của mẹ. Tôi được gọi là người. Là người theo cái ngôn từ của sự vật buông cánh đậu xuống đời tôi, chứ chưa hẳn tôi đã trở thành một con người đúng nghĩa. Muốn trở thành con người đúng ý nghĩa người mà Thượng Đế trao ban, Ngài cho tôi được dự phần vào công cuộc sáng tạo của Ngài. Tôi phải học. Học để tôi làm người. Ba chữ Học làm người có nghĩa là luôn nhắc nhở tôi chưa thành người, nên tôi còn cứ phải học.
Rong ruổi trên đường đời là để học làm người mà mãi cũng chẳng xong. Thế rồi thời gian cứ đi cho tóc bạc màu, cho tuổi hoàng hôn, cho lòng hy vọng cũng tàn phai theo năm tháng. Bao ước mơ trong đời hướng về tương lai vẫn là dở dang, chưa thấy đâu là bóng dáng bến bờ xuôi buông cánh đậu. Giờ đây, không sớm thì chầy, tôi lại chuẩn bị hết một kiếp người. Một cõi đi về, một đời dang dở.
Muôn vàn những suy nghĩ miên man; Nhưng hướng tôi về chân trời bát ngát, bao la. Đường về Thiện hảo. Tôi ngửa mặt nhìn lên trời cao.
Đường về chân trời ấy, thiện hảo ấy thì mênh mông, lối đi rộng mở gọi mời, ngọt ngào mà sao khó thế, có khi cả đời học mãi chẳng xong.
Tôi học làm ngưòi là để học làm Thánh. Đó là ước mơ đời mình. Mà muốn làm Thánh thì tôi lại phải bước qua kiếp người. Nhưng qua kiếp người cũng chưa hẳn là tôi làm Thánh. Nếu tôi không học làm người nên Thánh.
Lòng tôi thấy xôn xao buồn, nằng nặng âu lo. Tôi biết chắc có một ngày tôi sẽ theo tiếng gọi lên đường, từ bỏ kiếp làm người, vĩnh biệt tất cả. Bên cạnh tôi là những vành khăn tang vội vã, nguời thân yêu, bạn bè vây quanh, nước mắt tiếc thương dâng trào. Ước mơ giầu sang, danh vọng ngày nào, giờ cũng vỗ cánh bay xa. Đời rồi cũng quên tôi và tên tuổi cũng lu mờ theo năm tháng. Tôi sẽ ra đi.
Đường đi lối về ấy, tôi phải chọn cho mình. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải giã từ đi vào tương lai, về một trong hai lối: Làm Thánh hay làm Quỉ. Về Thiên Đàng, Niết Bàn hay Địa Ngục, Âm Ty.
Tôi tự nói với lòng mình: Đó! đường đi lối về đã rõ:
Làm Quỉ, thì tôi chạy theo những gì Quỉ làm. Điều mà không bao giờ tôi thích tí nào, vì nếu thích thì tôi chẳng cần học làm người, để ước mơ nên Thánh làm gì cả. Tôi cứ rong chơi giữa đời, cứ làm theo Quỉ, cần gì biết đâu nguồn cội. Cứ để cho tham sân si, tha hoá, hư hỏng và tội lỗi bên đời mời gọi, chào đón bước vào, có khi kiếp người tôi lại chẳng sướng cái thân xác người. Nhưng rồi lại đánh hỏng đi cái đời sống vĩnh cửu. Cái đời sống nên Thánh mà tôi hằng ước mơ ấy, sẽ chẳng còn bao giờ hoá thành kiếp khác như người. Để tơi mơ ước.
Làm Thánh thì tôi phải đi theo Chúa. Chúa bảo tôi rằng: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống”. Tôi có chối bao giờ đâu! Tôi tin Chúa là sự thật, là sự sống. Nhưng đường Chúa đi thì khó quá, tôi cứ ngã xuống đứng lên hoài. Đường Chúa đi sao mà hun hút mây ngàn, thăm thẳm chiều trôi, làm tôi rã rời.
Tôi lại nhớ đến câu chuyện trong Phúc Am kể về chàng thanh niên giầu có, cũng thích đi theo Chúa lắm, nhưng khi nghe Chúa nói về đường đi của Ngài, đã làm cho chàng buồn rầu, ngỡ ngàng đánh rơi lòng muốn mà bỏ đi.
Tôi nhớ đến Thánh cả Phê Rô, một vị Thánh ưu tú của Giáo Hội. Một người đã giám từ bỏ tất cả mà đi theo Chúa: bỏ đò, bỏ lưới, bỏ dòng sông, bỏ cả người tình. Ước mơ một đời phiêu du đi chài cá người với Thầy. Thế mà cũng còn có lúc sao lòng, yếu đuối; Đến đỗi vì sợ mà phải chối Thầy trước mặt thiên hạ.
Tôi biết đường đi theo Chúa thì vất vả, gian nan và khó khăn lắm, lòng tôi luôn muốn bước đi theo, mà sao chân tôi lại cứ ngại ngùng, chập chùng những vấp ngã làm tôi lo sợ. Trên đường đi theo Chúa, biết bao những gãy dập làm tôi nản lòng.
Tôi đã bao lần đoan hứa trung thành với Chúa, yêu Chúa hết tình, nhưng rồi tôi lại làm vỡ đi lời thề. Để cho khát vọng đời tôi phải những lần ngỡ ngàng, chông chênh bên bờ đá cuội.
Tôi biết khát vọng đi theo Chúa có gian nan thật. Nhưng càng gian nan thì hình như khát vọng càng sâu, ước mơ càng nhiều, mà chưa thực hiện được thì khát vọng ấy, tình yêu ấy vẫn là chưa trọn vẹn, còn dang đở. Chưa trọn vẹn, còn dang dở thì vẫn còn khát vọng. Vì vậy mà đường đi theo Chúa là khát vọng không cùng. Trong cái khát vọng không cùng ấy. Tôi lại là người yếu đuối bất toàn, cho nên cứ làm vỡ dập đi tình yêu, lòng mến và sự trung thành với Chúa.
Lạy Chúa! Dù con yếu đuối bất toàn, chân con bước đi ghập ghềnh bên bờ đá chông chênh heo hút. Và trên đường con đi theo Chúa vẫn có lời mời của những rung cảm đam mê dỗ dành. Dù đường đi theo Chúa có gian nan, vất vả và khó khăn. Có thăm thẳm xa xôi và những mây mù bao phủ. Có nắng hè nóng bỏng cháy da, mang theo những gãy dập làm con sao lòng, những lần yếu đuối làm con vỡ đi lời thề.
Xin Chúa đừng bao giờ bỏ con. Đó là lời cầu nguyện của con với Chúa trong giờ phút gian nan nhất. Xin hãy hứa với con như Chúa đã hứa với bác trộm lành trên đỉnh đồi núi Sọ năm xưa.
Xin cho ngọn lửa niềm tin và hy vọng vào Chúa luôn đi cùng con
theo suốt cuộc đời. Bởi vì con biết rằng: Dù đời con có gập ghềnh, vấp
ngã, gian nan, chông chênh và yếu đuối mỏng dòn trên đường theo Chúa. Nhưng khi
con còn giữ được Niềm tin và hy
vọng vào Chúa. Con còn có thể thắp sáng lại ngọn lửa của tình
yêu, lòng mến và sự trung thành.
Nguyễn Văn Xuân
Xin cho ngọn lửa niềm tin và hy vọng vào Chúa luôn đi cùng con theo suốt cuộc đời. Bởi vì con biết rằng: Dù đời con có gập ghềnh, vấp ngã, gian nan, chông chênh và yếu đuối mỏng dòn trên đường theo Chúa. Nhưng khi con còn giữ được Niềm tin và hy vọng vào Chúa. Con còn có thể thắp sáng lại ngọn lửa của tình yêu, lòng mến và sự trung thành.
Trả lờiXóaChúc anh Xuân ngày mới có nhiều ngọn lửa niềm tin và hy vọng.
Những suy tư thật hay và sâu sắc ! Đó cũng là những trăn trở của em trong những ngày qua. Cảm ơn anh.
Trả lờiXóaNguyện xin Chúa Giêsu nâng đỡ, giúp sức để chúng con bước theo Ngài trên con đường về quê vĩnh cửu. Amen.
CHÀO PHƯỢNG VŨ, MỘNG BÌNH GHÉ THĂM CHIA SẺ.
Trả lờiXóaCHÚC CÁC BẠN ĐÊM AN LÀNH:
TRONG HỒNG ÂN CHÚA BAO LA
AN BÌNH HẠNH PHÚC CHAN HÒA YÊU THƯƠNG