Đã
từ lâu lắm rồi.Tôi thường mất ngủ. Đêm về, ngồi loay hoay với chiếc máy vi tính
hoài rồi cũng chán, đọc sách nhiều trong căn phòng chay tịnh này rồi cũng buồn.
Lũ nhóc tì trong tu viện nhỏ của tôi, cứ sau giờ kinh tối là chúng kéo nhau lên
lầu: học hành, tâm sự, trò truyện riêng tư. Chúng để lại mình tôi dưới chân cầu
thang bên đời hiu quạnh.
Chẳng biết làm gì, ngủ thì không được. Đêm
càng về khuya, tứ bề càng im lặng, cảnh vật đang say sưa chìm lắng trong giấc
mộng an lành Thượng Đế trao ban. Đã từ lâu như vậy, không có gì làm tôi giỗ
giấc ngủ được, Nhưng rồi, chẳng nhớ tự bao giờ tôi có thói quen, không ngủ
được thì tôi lại đánh thức Chúa dậy nói chuyện với tôi.
Tôi đốt đèn trên
bàn thờ rồi nói với Chúa:
Chúa ơi! Con muốn
Chúa nói chuyện với con.
Đêm nay thì khuya quá
rồi, ngại ngùng lắm mà tôi vẫn phải gọi Chúa dậy để kể lể, tâm sự với
ngài. Bởi Chiều hôm nay, sau khi rảo qua một số tờ nhật báo, tôi suy nghĩ
rất nhiều trước hiện thực xã hội đang ồn ào với những vấn đề giải tỏa đền bù,
báo chí tùm lum đăng tin với những đề tài nóng bỏng ấy. Giải tỏa, đền bù, đúng
sai lẫn lộn, nơi này nơi kia vv.
Nhưng với tôi; Đêm nay, một suy nghĩ cháy bùng
lên trong lòng là làm thế nào chúng ta giải tòa , đền bù tâm hồn mỗi người nhất
là trong mùa chay này.
Thật vậy,từ sâu
thẳm tâm hồn , tôi thao thức nghĩ suy: Làm thế nào chúng ta giải toả được những
con đường chật hẹp, khúc khuyủ những
ghanh tỵ, những chiếc xe tâm hồn chở đầy bất hoà, những cống rãnh ngâp lụt, ứ
đọng những ích kỷ, hiềm thù, đố kỵ. Những bất ổn, xích mích thường ngày với
nhau trong đời sống gia đình, tôn giáo, đoàn thể và xã hội v.v..Tôi tự nghĩ:
Việc giải toả, đền bù tâm hồn ấy là điều nhu thiết, nhu thiết hơn cả cơm áo gạo
tiền trong đời sống con người chúng ta mỗi ngày.
Biết bao điều bất
hạnh chúng ta đã gây cho kẻ khác và kẻ khác đã mang lại cho chúng ta, biết bao
điều chỉ vì một chút hiểu lầm nào đó mà trở thành hờn ghen, nghi ngờ trong gia
dình, bất hoà, ghanh tỵ, hiềm thù ngoài xã hội. Bao lần chúng ta chỉ vì tính
kiêu căng mà tỏ ra khinh bạc với người, gây nên đau khổ, đôi khi sự đau khổ ấy
lại chẳng mang đến cho nhau tuyệt vọng.
Cho nên việc giải tỏa để đền
bù cho nhau những gì chúng ta đã làm gãy đỗ, vùi dập đi tâm hồn người khác, là
tiếng gọi khẩn thiết của lương tâm nói với chính mình, Tiếng gọi của tin mừng,
ơn cứu độ; Nhất là trong mùa chay này. Có như vậy, chúng ta mới mong xây dựng
được căn nhà mới của tâm hồn, khang trang, sạch đẹp, đầy yêu thương và lòng
nhân ái, trong tinh thần phúc âm hoá đời sống mỗi người.
Lạy Chúa!
Đêm nay! Con không
ngủ được, con muốn nói chuyện với Chúa, con nguyện cầu Chúa cho chính con và
cho những người anh em con biết lắng nghe tiếng Chúa, biết nhìn lại chính
mình, biết giải toả nhửng bất hoà cùng anh em và đền bù cho nhau những đỗ
vỡ, mất mát mà mỗi người chúng con đã gây ra. Xin cho chúng con biết giải toả,
đền bù cho nhau qua tiếng gọi tin mừng nơi toà cáo giải. Đền bù cho nhau bằng
sự đối thoại, cảm thông, chia sẻ, và ngay cả thứ tha.
Chúa ơi! Trong căn
phòng cô tịch này, đêm nay Trời đã về khuya, con còn muốn nói chuyện với chúa
nhiều hơn nữa, nhưng đôi mắt con đã mờ đi vì mỏi mệt, dại khờ. Gió lạnh ngoài
hiên đã lùa vào khung cửa, lăn tăn bước vào da thịt con lạnh buốt.
Giờ đây, con xin trả
lại cho Chúa chính con và những người anh em con, cùng tất cả những suy tư của
con cho Chúa. Xin thương ban cho con một giấc ngủ bình an và hạnh phúc trong
vòng tay nhân ái, yêu thương và tha thứ của Ngài.
Nguyễn Văn Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]