Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG

Tạ ơn Trời! Mỗi sớm mai thức dậy, ta có một ngày mới để yêu thương

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

TẬP TÌNH THƠ : DÂNG MẸ (Nguyễn Văn Xuân)

TÌNH THƠ DÂNG MẸ (Hạnh Tiên-Ngọc Anh)

Photobucket 
Thư mục: TRANG CỦA BẠN
Đăng ngày:17-08-2010
              Mẹ là chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, Mẹ là tình thương bao la, là lo toan tần tảo, chịu thương, chịu khó để nuôi con, Mẹ là vị tha, là âm thầm chịu đựng, như cây tự quên mình trong quả.
        Mẹ đã sống như cây kia cắm xuống
        Lá bạc màu vì quả ở trên cây…
        Mẹ như giọt nắng giữa trời
        Cho con ngửa mặt suốt đời noi theo…
        Mẹ là chỗ thầm kín tâm tư cho cả đời con gái, mẹ là nước chan chứa chảy trôi đi những nỗi niềm phiền muộn của các con, mẹ là niềm tin, là sự thành kính thẳm sâu, là lòng trắc ẩn trong mỗi cuộc đời chúng ta. Mẹ mãi mãi là ánh lửa, là vầng sáng nguyên sơ vĩnh hằng, là nơi trở về êm ả nhất của mỗi một cõi lòng
                                                                    Ngọc Anh
SAO MẸ KHÔNG VỀ
 Sao Mẹ không về chơi với con,
Cắn từng con Chấy trên môi son,
Thủa xưa sao Mẹ yêu Chấy thế,
Để tội con ngồi khóc nỉ non,                          
                   Ngọc Anh                 
 NHỚ MẸ
 Sao Mẹ như dấu chân chim,
Cho con năm tháng mỏi tìm nhớ thương.
Sợi buồn cung nhạc sầu vương,
Chiều nay nhớ Mẹ buồn thương con về.
Hương lòng rộn rã trăm bề,
Đường xưa sao Mẹ không về với con.
Thơm lành bánh ngọt quả ngon,
Cầm tay Mẹ dạy vuông tròn tuổi thơ.
Nắng chiều những chút chơ vơ,
Đêm thương, đêm nhớ, đêm mơ Mẹ về
                               Hạnh Tiên             
                           (TP HCM 21.12.2004)  

MẸ
 Mẹ như biển rộng bao la,
Cho con năm tháng xót xa tìm về.
Mẹ ơi đau đớn trăm bề,
Có ai biết được não nề đắng cay.
Một đời thân phận không may,
Để con mất Mẹ từ rầy mà đi.
Ôm lòng giây phút chia ly,
Từ nay xa cách còn gì nữa không.
Cả đời con mãi ngóng trông,
Đêm chờ, đêm đợi, đêm mong Mẹ về.                               
                                  
Ngọc Anh
TỪ ẤY
 Từ ấy Mẹ ra đi,
Sợi buồn vương lên mắt,
Những đêm dài chất ngất,
Thao thức ngủ không yên.

Từ ấy Mẹ ra đi,
Lòng con mãi ưu phiền,
Của nhà buồn vắng quá,
Mẹ ơi đời cô miên.           
              
Ngọc Anh
TỰ TÌNH THƯƠNG NHỚ
 Có phải:
Mẹ là dấu chân chim,
Cho con mỏi mòn năm tháng.
Có phải:
Mẹ là những buổi chiều,
con nhìn đường vắng,

Mà lòng con quặn nỗi đau.
Có phải:
Mẹ bán hàng ở chợ hôm nao,
Cho con những chiều về mong đợi.      
                 
)o(
Hôm nay đi học về rồi,

Sao nhà lạnh vắng con ngồi lệ rơi,
Ngước nhìn ảnh Mẹ, Mẹ ơi,
Mà sao kỷ niệm dâng vời lên cao.
Mẹ buồn từ thủa hôm nao,
Cho con năm tháng dạt dào nhớ thương.
                      
Hạnh Tiên  (1993)
MẸ LÀ
        Mẹ là chiếc nón bài thơ,
Cho con năm tháng ngẩn ngơ đợi chờ.
       Mẹ là cầu nối đôi bờ,
Sao con đi lại bơ vơ một mình.                            
                            
Ngọc Anh
NGỦ ĐI CON
 Ngày Mẹ mất con vẫn còn thơ bé,
Biết gì đâu, nào con hiểu gì đâu.
Ôi lòng Mẹ tình mẫu tử thâm sâu,
Con hỏi bố sao Mẹ cứ dãi dầu,
Cứ đi mãi không về thăm con hả?
Bố dỗ con Mẹ bộn bề trăm ngả,
Nên chỉ về chiều tắt ánh đèn lên.
Mẹ lại về với bố với cô miên,
Trong thinh lặng trong lời kinh khấn nguyện…
Bố ru buồn giỗ giấc ngủ con yên             
. . . ! ! !

Mẹ thấy không con năm tháng triền miên,
Cứ đón mẹ những đêm về tăm tối.
Tuổi thơ ngây con nào hay biết tới,
Mẹ buôn xa nên chưa tiện đường về.
Con hỏi Mây, Mây chẳng nói chẳng thề,
Con hỏi Gió ,Gió cứ hoài đi mãi,
Con giận quá khóc òa lên tức tưởi,
Bố buồn không sao cứ để Mẹ đi…
Bố nhìn con lòng chẳng nói lăng chi,
Mẹ mất rồi con ơi hãy ngủ đi.!!!                       
                      
(Út Anh ngày thơ bé)
BÀN TAY MẸ
 Ngày thơ bé con có bàn tay Mẹ,
Ôm vào lòng dỗ nhẹ, ngủ đi con.
Nay con lớn ô đâu bàn tay Mẹ,
Trên vai mềm ai dìu nhẹ con đi.                   
                            
Ngọc Anh
NGÀY XƯA
         Chôm Chôm trái ngọt hôm nao,
Giờ ăn con nhớ dâng trào lệ rơi.
        Xa rồi Mẹ ở một nơi,
Niềm thương nỗi nhớ Mẹ ơi hôm nào,
        Ngày xưa Mẹ hát ca dao,
Mẹ ru con ngủ dạt dào yêu thương.                        
                              
Ngọc Anh
BẮC CẦU CHO MẸ
 Đêm nay lạnh gió buồn vương lên mắt,
Con u hoài tưởng nhớ Mẹ hiền xưa.
Nhớ năm tháng Mẹ dãi nắng dầm mưa,
Nuôi con lớn ôi từng ngày vất vả.
Mẹ năm tháng thật bộn bề trăm ngả,
Sáng chiều trưa Mẹ hối hả vội vàng,
Chiều hoàng hôn tắt nắng vẫn mơ màng
Chưa thấy bóng Mẹ về con mong đợi
Con đứng ngóng dòng sông xa vời vợi
Con đò quen sao chưa chờ Mẹ về
Cầu bờ sông Ba đang bắc mải mê
Thuyền cập bến cho Mẹ về lên xuống
Cầu bắc chưa song thuyền đà ghé bến
Đứng dưới sông, Cha Con vịn chân cầu
Mẹ mừng vui rộn rã bước lên mau…
Con kể mẹ nghe câu chuyện cây cầu
Mẹ ơi!…

       “Bố, con bắc một cây cầu
Cho mẹ lên xuống dãi dầu bớt đi…”
Mẹ cười:  “Ngày mai đi chợ có chi

Chiều về tặng bố con mi một chầu.”                     
                                 
Ngọc Anh   
NOEL VỀ THĂM MỘ MẸ
 Con trở lại giữa mùa Noel ấy
Đốt nén nhang trên phần mộ u sầu
Mấy năm rồi con xa xứ đã lâu
Mẹ lặng lẽ âm thầm nơi đáy mộ
Đường quê xưa vương sầu bao cảnh ngộ
Mẹ có hay mây kéo cả bầu trời
Mẹ có hay mưa nắng giữa cuộc đời
Vẫn từng bước đổi thay cùng năm tháng
Mẹ có hay, gió buồn trong đêm vắng
Gọi con về sao xuyến Mẹ ra đi…
Trước phần mộ con xin nguyện khắc ghi
Ơn nghĩa mẹ ngàn lần cao hơn núi
Ơn nghĩa Mẹ như biển trời sao với
Biết ngày nào con trả nghĩa cù lao
Về thăm Mẹ, mắt con lệ nghẹn ngào
Dâng lên Chúa Thiên đàng xin Mẹ hưởng.
                           21 tháng 12năm 2008                    
                
(Chiều buồn nghĩa trang)                     
                                Ngọc Anh
CHIỀU NHỚ MẸ
      Có ai biết được chiều nay,
Mình con lặng lẽ chua cay bên đời,
      Mẹ ơi Mẹ đã đi rồi,
Gió mưa bao phủ một trời nhớ thương.
      Nửa đời một nắng hai sương,
Mẹ thân gầy guộc mắt vương lệ sầu.
      Đêm nay con vẫn nguyện cầu,
Thiên cung Mẹ hưởng nhiệm màu tình yêu.
                                             
                                     
Ngọc Anh
MẸ THIÊNG LIÊNG
 Ngày rửa tội con bàn tay Mẹ
Đỡ đầu con hạnh phúc biết là bao
Nay thêm sức ô vẫn bàn tay Mẹ
Trên vai mềm dìu nhẹ bước con đi
Cả cuộc đời con xin nguyện khắc ghi
Luôn giữ mãi lòng con yêu kính Mẹ
   
(Ngày chịu phép thêm sức 18.08.1988)                           
                         Hạnh Tiên
GÁNH HÀNG RONG

Mẹ ơi! Một gánh hàng rong
Nuôi con năm tháng mỏi mong đợi chờ
Tình mẹ như biển vô bờ
Mênh mông đôi gánh, gom mơ vè nguồn
Cả đời con nhớ mẹ luôn
Nguyện cầu cho me xuôi nguồn yêu thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]