Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG

Tạ ơn Trời! Mỗi sớm mai thức dậy, ta có một ngày mới để yêu thương

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

THÁNG CÁC LINH HỒN

Tháng các Linh Hồn

 

VIẾT CHO EM
        Anh thẫn thờ ngồi đây – buổi chiều và cơn mưa lớn. Căn nhà này – giờ đã bao năm tháng. Những giọt mưa buồn, hắt hiu bên song cửa. Nước mắt anh đã rơi, nóng ấm trên má gầy, trên bờ môi tắt nắng, giao thoa cùng những giọt mưa buồn lạnh buốt.
        Giờ đây, nơi này còn lại mình anh. Bên đời hiu quạnh. Đêm về cô tịch hoang liêu. Ngoài kia lá vàng vẫn rơi theo gió, mưa vẫn nặng hạt, át cả không gian, thét gào cùng năm tháng. Mặc cõi đời hư ảo vô thường đi về đâu em? Đường đi một mình, chia ly mà thương nhớ.
       Tháng ngày ấy phai tàn. Hơi sương rồi sẽ bay đi có còn lại chăng những hạt thủy ngọc long lanh-giữ chút lòng thanh bạch, chút hương trinh giữa biển lận đời.
       Đường xưa lối về ấy ,bây giờ chỉ còn lại mình anh - Bên đưòng và đêm. Đêm vẫn một mình, đêm không bao giờ qua. Một lần hôn lên tóc em mà nhớ xưa: Con đò đó, đường gạch làng quê mòn mỏi bước chân đi về.
        Em ngày ấy: vai gầy, tóc rối, năm tháng hư hao, một đời lận đận, nắng mưa hai mùa: Tội tình ngày tháng chia xa. Khóc đi em! Ngày mai đây, bên đời chiều vắng gió heo may em là biển nhớ mênh mông, anh là loài chim Hải âu mong chờ ngày tháng.
       Buồn đêm nay nhớ về đêm thánh ấy. Đêm thánh vô cùng. Rượu Ngọc Hoàng anh chưa cạn mà môi đã run lên cầm cập, say chìm trong biển lũ mênh mông. Thần khí trong anh va chạm vỡ tung vụn tự thủa nào. Người đến để cứu chúng ta đang trong biển đời khổ hạnh.
       Anh gửi em cho Người. Cho gió, cho trăng, cho mây cho muôn vì tinh đẩu. Anh gọi tên em giữa cơn mộng đời tìm chút ngày qua. Tưởng em về bên thềm hoa, bên nắng gọi nhưng chỉ là mắt môi mộng mị thủa nào. Ôm bầu rượu Ngọc Hoàng ban tặng mà liêu xiêu như đường cũ có hai người. Giờ còn lại mình anh.
         Anh thẫn thờ tìm về nghĩa trang Nơi có em an nghỉ đánh thức hồn Em dậy , ngồi bên nhau, nhìn mơ kỷ niệm từng ngày. Im lặng bên em mà nghe tình lên tiếng gọi. Từng phút giây đời nhau. Chuông chiều đổ chậm, Lời kinh thầm lặng đi về.
         Nghĩa trang thật buồn. Giờ một mình anh, lá vàng đã bay phủ kín đường về, để lại tình mình là thiên thu. Là bản tình ca không cung nhạc cuối, mà nôt thăng giảm đời mình cứ đi hoài theo năm tháng đó em ơi
                                                             Nguyễn Văn Xuân

 CHIỀU BUỒN NGHĨA TRANG
Nghĩa trang buồn anh trở lại thăm em,
Chiều thật vắng như cõi lòng anh vắng,
Đàn chim trắng đã xa dần khuất nắng,
Lặng lẽ buồn đếm từng bước anh đi.
Bên nghĩa trang hàng tre mãi rù rì,
Chuông đổ chậm giáo đường vang tiếng vọng,
Gọi lời kinh thầm lặng cõi âm ty.
Nghĩa trang buồn, buồn như kẻ tình si,
Anh chết lặng trong hồn muôn nỗi nhớ
Nhớ không em những ngày xưa hai đứa,
Đi bên nhau về những buổi cầu kinh.
Anh bên em trút hết cõi lòng mình,
Em im lặng nghe tình lên tiếng gọi.
Nhớ không em những ngày xưa chờ đợi,
Hai đứa mình hạnh phúc biết là bao,
Hương tình yêu ngào ngạt cứ dâng cao,
Cứ đi mãi vơi đầy cùng năm tháng.
Nhớ không em những ngày xưa chiều vắng,
Đưa em về nắng ngả tắt bên đê,
Đường gạch làng quê rạo rực chân về,
Mau anh nhé con ở nhà đang đợi.
Nhớ không em mừng vui như mời gọi,
Bữa cơm chiều hạnh phúc thật thanh tao,
Các con mình chia quà bánh lao xao,
Chẳng phần mẹ cũng không nhường cho bố.
Nhớ không em tô canh chua cá Lóc,
Em cứ dành hai má cá gắp cho anh,
Giờ mỗi lần tô canh chua cá Lóc,
Ở bên đời còn ai gắp nữa không.
Đêm một mình đêm anh vẫn chờ mong,
Chiều im lặng nghĩa trang buồn câm nín,
Dòng kinh khổ vang lên từ sâu kín,
Để cô đơn một bóng bước anh về.
                                    Nguyễn Văn Xuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]