Tháng các linh
hồn:
MÙA KINH THƯƠNG NHỚ
MÙA KINH THƯƠNG NHỚ
Tháng các linh hồn tôi gọi đó là tháng nhớ thương. Tháng của tình
yêu, của màu tím hoa buồn mà nhung nhớ lắm. Nhung nhớ là bởi không còn nữa,
tiếc thương là vì đã mất đi rồi.
Tôi nhung nhớ về những kỷ niệm, có thể là buồn, đan quyện những tiếc nuối. Nhưng dù buồn hay nuối tiếc thì cũng đã ghi lại trong hồn tôi những dấu ấn của những người đã khuất, một thời đã qua.
Chiều nay bên nghĩa trang, trời hiu hắt buồn gọi mây tím theo nhau về, gió vương sầu nhớ. màu hoa Nhung Tiên gọi hồn tôi trở lại. Lang thang đi từng ngôi mộ chẳng thân quen. Nghĩa trang Công giáo thành phố nào đâu có người thân tôi nơi này. Tôi đến đây một mình, và cũng để theo yêu cầu của cô em gái, muốn tôi viết đôi dòng cho lời kết CD “Mùa Kinh Thương Nhớ” của em. Mùa kinh huyền nhiệm nghĩa tình.
Từng bước nơi nghĩa trang, tôi chợt buông tiếng thở dài, dấu ấn của những người đã một thời sống , hiện hữu như tôi trên cõi nhân gian, nay đã khuất bóng, họ là ai, tôi nào đâu biết. Nhìn một vài ngôi mộ đã lâu đời sang trọng, tôi đoán chừng họ đã một thời vang vọng giàu sang, nay người thân vẫn khói nhang nghi ngút hương trầm. Có những ngôi mộ bình thường như bao ngôi mộ khác quanh đây, nhưng cũng có quá nhiều những ngôi mộ hoang tàn, còn u lên nấm đất đã bị thời gian soi mòn hoang phế, không một nén nhang, thân quen với những loài cỏ dại. Những ngôi mộ này sao nhiều quá đỗi, thánh giá ngả nghiêng theo thời gian, bạc màu cùng năm tháng, nhưng dù sao thì những cây thánh giá ấy, cũng đã ghi dấu ấn tín nơi an nghỉ cuối cùng của con cái Chúa ngày nào.
Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt một cây thánh giá gỗ đã văng thành hai mảnh lìa nhau, cạnh một nấm mộ lâu ngày, không người trông coi, tôi ráp lại cho thành cây thánh giá rồi đặt trên phần mộ, cầu chúc lời bình an cho hương hồn người đã khuất. Tôi bước đến cạnh một một ngôi mộ được xây xem ra tử tế, nhưng đã phủ mờ rêu phong lâu ngày, năm tháng đợi chờ những cánh chim chiều về buông chân đậu, thầm lặng đến rợn người, đọc mãi những giòng chữ mất còn trên bia mộ. -Maria: Nguyễn thị…., ngày sinh, ngày tử mất đâu cả rồi. Cuối ngôi mộ viết nguệch ngoạc bốn chữ (Phận bạc má hồng)…Tôi dừng lại ngạc nhiên suy nghĩ, đây là mộ một cô gái chắc qua đời vào lứa tuổi thanh xuân, hồng nhan bạc mệnh thế nào, sống đời nghiệt ngã ra sao, làm sao tôi hiểu, lòng xót xa buồn, tôi buông lời thơ:
Còn ai nhớ đến em không
Còn ai nhớ đến tuổi hồng em mang
Rêu phong kín phủ mơ màng
Cho lòng lữ khách bàng hoàng xót xa...
Đó! Nghĩa trang mà tôi đến hôm nay là thế, trầm lắng cung buồn và gọi bài ca thương nhớ.Thương nhớ đến người đã ra đi.
Tôi chợt nghĩ: Họ là ai! Thì cũng như nghĩa trang quê Mẹ tôi thôi, Có thể là cha mẹ ông bà. Có thể là người bạn đời tháng năm yêu dấu, hay bạn hữu thân quen, họ đã ra đi không cùng năm tháng…
Khi sống họ có người thân, sao giờ thầm lặng nơi này thế ấy! Khi sống bao người theo cùng bước chân họ đi, khi chết chẳng một bóng người nào dám đi theo họ, họ đi một mình, lẻ loi và thật cô đơn.
Trong thinh lặng của nghĩa trang chiều, lất phất những giọt mưa thu, sao bỗng dưng tôi thấy mình cũng quạnh hiu như những ngôi mộ ấy. Tôi dừng bước bên thành mộ đá nghỉ chân, nhìn lên bầu trời. Vài con Cò trắng đã duỗi cánh bay về xa thẳm, như gợi nhớ trong tôi thân phận một kiếp người.
Tôi nghĩ đến người chết! Khi còn sống với biết bao gần gũi yêu thương, buồn vui mưa nắng, đợi chờ nhau từng buổi tan trường, từng sau thánh lễ, dưới tháp chuông ngân, từng bữa ăn đêm, từng phút giây bên nhau ngọt ngào yêu thương, hay buồn vương giận hờn, những sớm mai tươi hồng, những buổi tối rúi rít lời kinh, xa nhau một chút thì nhớ nhung réo gọi nhau tìm, nguyện cầu cho nhau bao điều hạnh phúc.
Thế mà! Khi qua đời; Người ta lại sớm ơ hờ quên nhau, có khi bỏ mặc, tên tuổi cũng lu mờ, nhạt nhòa trong ký ức thời gian...Cơ chừng họ chỉ thăm nhau được một năm một lần trong ngày tảo mộ, đọc cho nhau được một lần kinh trong ngày lễ giỗ cầu hồn. Sao họ lại không thăm nhau từng ngày như khi còn sống, và chúc cho nhau từng chiều thầm thì trong lời kinh cầu nguyện, dâng lên Chúa cho hồn người thân yêu hạnh phúc. Cái hạnh phúc đời đời. Có như thế tôi mới gọi đó là yêu nhau thật, yêu nhau có hồn.
Tôi thấy lòng man mác buồn, thì thầm với những linh hồn hiu quạnh. Tôi buồn cho người chết, buồn cho người sống ơ hờ.
Buồn cho người chết! Bởi vì giờ đây họ còn bao nuối tiếc để làm, còn bao khát vọng để yêu thương, nhưng làm được gì nữa bây giờ. Họ hoàn toàn bất lực. Thế giới của họ là thế giới của sự thanh tẩy, để được nguyên tuyền thánh thiện trước khi gặp Đấng họ khao khát: Là đường , là sự thật và là sự sống. Bây giờ họ chỉ trông chờ vào sự hiệp thông của chúng ta, những người còn sống trên cõi nhân gian, xin lễ và nguyện cầu cho họ, đó là một ân sủng cuối cùng của lòng Chúa xót thương, mở ngõ cho hồn họ thôi vơi đau khổ.
Tôi buồn cho ngươì sống ơ hờ, quanh đây hẳn rất nhiều là những ngôi mộ không lời kinh. Họ là những linh hồn mồ côi vì không có người thân đã hẳn. Nhưng cũng có nhiều linh hồn bao người thân yêu đang còn sống. Có khi con đàn cháu đống là khác. Nhưng có cầu nguyện cho họ hay không? Và nếu không thì họ có khác gì những linh hồn mồ côi kia đâu…
Lòng tôi xôn xao buồn xa xăm vời vợi nhớ thương.
Tôi nhớ các linh hồn nơi luyện tôi, trong sự hiệp thông. Họ đang mong chờ chúng ta từng giây phút, từng ngày giờ, từng năm tháng, mong chúng ta mang quà đến cho họ, những món quà của lời kinh nguyện cầu, chuỗi Mân côi và Thánh lễ Misa.
Tôi thương và hỏi lòng mình: Chúng ta đã thực hiện tình yêu mà tôi gọi là chân thật, có hồn ấy chưa, một tình yêu đang khẩn thiết gọi mời chúng ta hướng về các linh hồn. Tình yêu của những người sống dành cho người chết, Tình yêu mà Thượng Đế trao ban mở lối, gọi mời chúng ta bước vào hiệp thông, đền đáp ân tình với người thân yêu đã khuất, hay chúng ta đang còn vô ơn thiếu sót trong bổn phận hằng ngày với họ, bỏ mặc họ đói khát, than van nơi chốn luyện hình…
Tôi đang suy nghĩ miên man, bỗng một con chuột to tướng từ một ngôi mộ nào chạy qua chân tôi làm tôi hoảng hốt. Cái hốt hoảng không phải vì sợ bóng đêm sắp phủ kín nơi này. mà vì phản ứng tự nhiên. Tôi ngại làm phiền lòng người đã khuất, ngại họ nghĩ rằng tôi sợ bóng đêm hay thế giới của họ.Tôi thầm thì trong sự phân trần:
-Không phải đâu. Tôi đến thăm các linh hồn, chúng ta là con một nhà, các linh hồn và tôi nào có mất nhau đâu. Tôi tin sự hiệp thông giũa người sống và kẻ chết. Chúa vẫn luôn là mối liên hệ chập chùng giữa chúng ta. Tôi làm dấu thánh giá và đọc một kinh vực sâu cầu cho các linh hồn…
Mặt trời đã khuất, tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối, ngoài kia thành phố đã lên đèn, tôi ra về cho kịp giờ dự lễ. Những làn gió mát nhẹ nhàng vội vàng gọi hàng Phi lao xào xạc, Âm thanh như tiếng các linh hồn vẫy chào tôi trong tiếc nuối…
Xin như một lời tạm biệt. Tôi quay lại, làm dấu thánh giá, đọc một Kinh Lạy Cha, ba Kinh Kính Mừng, món quà trong mùa kinh thương, tôi dâng lên Chúa “Xin cho các linh hồn nơi luyện tội được nghỉ yên muôn đời và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên các linh hồn ấy”
Lạy Chúa! Xin cho chúng con luôn nhớ đến các linh hồn trong lời kinh nguyện, trong từng thánh lễ và trong các việc lành phúc đức mỗi ngày, kết thành lẵng hoa nghĩa tình dâng lên Chúa, xin dành tặng cho các linh hồn nơi luyện tội. Vì đó là bổn phận, đạo đức và luân lý, mà chỉ những người đang sống hôm nay mới làm được cho những người đã nằm xuống chiều qua vậy…
Tôi nhung nhớ về những kỷ niệm, có thể là buồn, đan quyện những tiếc nuối. Nhưng dù buồn hay nuối tiếc thì cũng đã ghi lại trong hồn tôi những dấu ấn của những người đã khuất, một thời đã qua.
Chiều nay bên nghĩa trang, trời hiu hắt buồn gọi mây tím theo nhau về, gió vương sầu nhớ. màu hoa Nhung Tiên gọi hồn tôi trở lại. Lang thang đi từng ngôi mộ chẳng thân quen. Nghĩa trang Công giáo thành phố nào đâu có người thân tôi nơi này. Tôi đến đây một mình, và cũng để theo yêu cầu của cô em gái, muốn tôi viết đôi dòng cho lời kết CD “Mùa Kinh Thương Nhớ” của em. Mùa kinh huyền nhiệm nghĩa tình.
Từng bước nơi nghĩa trang, tôi chợt buông tiếng thở dài, dấu ấn của những người đã một thời sống , hiện hữu như tôi trên cõi nhân gian, nay đã khuất bóng, họ là ai, tôi nào đâu biết. Nhìn một vài ngôi mộ đã lâu đời sang trọng, tôi đoán chừng họ đã một thời vang vọng giàu sang, nay người thân vẫn khói nhang nghi ngút hương trầm. Có những ngôi mộ bình thường như bao ngôi mộ khác quanh đây, nhưng cũng có quá nhiều những ngôi mộ hoang tàn, còn u lên nấm đất đã bị thời gian soi mòn hoang phế, không một nén nhang, thân quen với những loài cỏ dại. Những ngôi mộ này sao nhiều quá đỗi, thánh giá ngả nghiêng theo thời gian, bạc màu cùng năm tháng, nhưng dù sao thì những cây thánh giá ấy, cũng đã ghi dấu ấn tín nơi an nghỉ cuối cùng của con cái Chúa ngày nào.
Tôi lặng lẽ cúi xuống nhặt một cây thánh giá gỗ đã văng thành hai mảnh lìa nhau, cạnh một nấm mộ lâu ngày, không người trông coi, tôi ráp lại cho thành cây thánh giá rồi đặt trên phần mộ, cầu chúc lời bình an cho hương hồn người đã khuất. Tôi bước đến cạnh một một ngôi mộ được xây xem ra tử tế, nhưng đã phủ mờ rêu phong lâu ngày, năm tháng đợi chờ những cánh chim chiều về buông chân đậu, thầm lặng đến rợn người, đọc mãi những giòng chữ mất còn trên bia mộ. -Maria: Nguyễn thị…., ngày sinh, ngày tử mất đâu cả rồi. Cuối ngôi mộ viết nguệch ngoạc bốn chữ (Phận bạc má hồng)…Tôi dừng lại ngạc nhiên suy nghĩ, đây là mộ một cô gái chắc qua đời vào lứa tuổi thanh xuân, hồng nhan bạc mệnh thế nào, sống đời nghiệt ngã ra sao, làm sao tôi hiểu, lòng xót xa buồn, tôi buông lời thơ:
Còn ai nhớ đến em không
Còn ai nhớ đến tuổi hồng em mang
Rêu phong kín phủ mơ màng
Cho lòng lữ khách bàng hoàng xót xa...
Đó! Nghĩa trang mà tôi đến hôm nay là thế, trầm lắng cung buồn và gọi bài ca thương nhớ.Thương nhớ đến người đã ra đi.
Tôi chợt nghĩ: Họ là ai! Thì cũng như nghĩa trang quê Mẹ tôi thôi, Có thể là cha mẹ ông bà. Có thể là người bạn đời tháng năm yêu dấu, hay bạn hữu thân quen, họ đã ra đi không cùng năm tháng…
Khi sống họ có người thân, sao giờ thầm lặng nơi này thế ấy! Khi sống bao người theo cùng bước chân họ đi, khi chết chẳng một bóng người nào dám đi theo họ, họ đi một mình, lẻ loi và thật cô đơn.
Trong thinh lặng của nghĩa trang chiều, lất phất những giọt mưa thu, sao bỗng dưng tôi thấy mình cũng quạnh hiu như những ngôi mộ ấy. Tôi dừng bước bên thành mộ đá nghỉ chân, nhìn lên bầu trời. Vài con Cò trắng đã duỗi cánh bay về xa thẳm, như gợi nhớ trong tôi thân phận một kiếp người.
Tôi nghĩ đến người chết! Khi còn sống với biết bao gần gũi yêu thương, buồn vui mưa nắng, đợi chờ nhau từng buổi tan trường, từng sau thánh lễ, dưới tháp chuông ngân, từng bữa ăn đêm, từng phút giây bên nhau ngọt ngào yêu thương, hay buồn vương giận hờn, những sớm mai tươi hồng, những buổi tối rúi rít lời kinh, xa nhau một chút thì nhớ nhung réo gọi nhau tìm, nguyện cầu cho nhau bao điều hạnh phúc.
Thế mà! Khi qua đời; Người ta lại sớm ơ hờ quên nhau, có khi bỏ mặc, tên tuổi cũng lu mờ, nhạt nhòa trong ký ức thời gian...Cơ chừng họ chỉ thăm nhau được một năm một lần trong ngày tảo mộ, đọc cho nhau được một lần kinh trong ngày lễ giỗ cầu hồn. Sao họ lại không thăm nhau từng ngày như khi còn sống, và chúc cho nhau từng chiều thầm thì trong lời kinh cầu nguyện, dâng lên Chúa cho hồn người thân yêu hạnh phúc. Cái hạnh phúc đời đời. Có như thế tôi mới gọi đó là yêu nhau thật, yêu nhau có hồn.
Tôi thấy lòng man mác buồn, thì thầm với những linh hồn hiu quạnh. Tôi buồn cho người chết, buồn cho người sống ơ hờ.
Buồn cho người chết! Bởi vì giờ đây họ còn bao nuối tiếc để làm, còn bao khát vọng để yêu thương, nhưng làm được gì nữa bây giờ. Họ hoàn toàn bất lực. Thế giới của họ là thế giới của sự thanh tẩy, để được nguyên tuyền thánh thiện trước khi gặp Đấng họ khao khát: Là đường , là sự thật và là sự sống. Bây giờ họ chỉ trông chờ vào sự hiệp thông của chúng ta, những người còn sống trên cõi nhân gian, xin lễ và nguyện cầu cho họ, đó là một ân sủng cuối cùng của lòng Chúa xót thương, mở ngõ cho hồn họ thôi vơi đau khổ.
Tôi buồn cho ngươì sống ơ hờ, quanh đây hẳn rất nhiều là những ngôi mộ không lời kinh. Họ là những linh hồn mồ côi vì không có người thân đã hẳn. Nhưng cũng có nhiều linh hồn bao người thân yêu đang còn sống. Có khi con đàn cháu đống là khác. Nhưng có cầu nguyện cho họ hay không? Và nếu không thì họ có khác gì những linh hồn mồ côi kia đâu…
Lòng tôi xôn xao buồn xa xăm vời vợi nhớ thương.
Tôi nhớ các linh hồn nơi luyện tôi, trong sự hiệp thông. Họ đang mong chờ chúng ta từng giây phút, từng ngày giờ, từng năm tháng, mong chúng ta mang quà đến cho họ, những món quà của lời kinh nguyện cầu, chuỗi Mân côi và Thánh lễ Misa.
Tôi thương và hỏi lòng mình: Chúng ta đã thực hiện tình yêu mà tôi gọi là chân thật, có hồn ấy chưa, một tình yêu đang khẩn thiết gọi mời chúng ta hướng về các linh hồn. Tình yêu của những người sống dành cho người chết, Tình yêu mà Thượng Đế trao ban mở lối, gọi mời chúng ta bước vào hiệp thông, đền đáp ân tình với người thân yêu đã khuất, hay chúng ta đang còn vô ơn thiếu sót trong bổn phận hằng ngày với họ, bỏ mặc họ đói khát, than van nơi chốn luyện hình…
Tôi đang suy nghĩ miên man, bỗng một con chuột to tướng từ một ngôi mộ nào chạy qua chân tôi làm tôi hoảng hốt. Cái hốt hoảng không phải vì sợ bóng đêm sắp phủ kín nơi này. mà vì phản ứng tự nhiên. Tôi ngại làm phiền lòng người đã khuất, ngại họ nghĩ rằng tôi sợ bóng đêm hay thế giới của họ.Tôi thầm thì trong sự phân trần:
-Không phải đâu. Tôi đến thăm các linh hồn, chúng ta là con một nhà, các linh hồn và tôi nào có mất nhau đâu. Tôi tin sự hiệp thông giũa người sống và kẻ chết. Chúa vẫn luôn là mối liên hệ chập chùng giữa chúng ta. Tôi làm dấu thánh giá và đọc một kinh vực sâu cầu cho các linh hồn…
Mặt trời đã khuất, tiếng chuông giáo đường vang lên lễ ban tối, ngoài kia thành phố đã lên đèn, tôi ra về cho kịp giờ dự lễ. Những làn gió mát nhẹ nhàng vội vàng gọi hàng Phi lao xào xạc, Âm thanh như tiếng các linh hồn vẫy chào tôi trong tiếc nuối…
Xin như một lời tạm biệt. Tôi quay lại, làm dấu thánh giá, đọc một Kinh Lạy Cha, ba Kinh Kính Mừng, món quà trong mùa kinh thương, tôi dâng lên Chúa “Xin cho các linh hồn nơi luyện tội được nghỉ yên muôn đời và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên các linh hồn ấy”
Lạy Chúa! Xin cho chúng con luôn nhớ đến các linh hồn trong lời kinh nguyện, trong từng thánh lễ và trong các việc lành phúc đức mỗi ngày, kết thành lẵng hoa nghĩa tình dâng lên Chúa, xin dành tặng cho các linh hồn nơi luyện tội. Vì đó là bổn phận, đạo đức và luân lý, mà chỉ những người đang sống hôm nay mới làm được cho những người đã nằm xuống chiều qua vậy…
Nguyễn Văn Xuân (Mùa kinh
thương 25/10/2010)
MÙA KINH THƯƠNG NHỚ
Nhạc và lời: Nguyễn Văn Xuân
Tiếng hát: CS Thụy Uyên
Nhạc và lời: Nguyễn Văn Xuân
Tiếng hát: CS Thụy Uyên
ĐƯỜNG VỀ
Nguyễn
Văn Xuân
Lắng nghe tiếng gió gọi mờiÂm vang như đã xa rời thế gian
Ngoảnh mặt gọi chút gian nan
Mà nghe hơi thở theo tan mộng đời
Còn đâu một kiếp con người
Trở về cát bụi bên trời nhớ thương
Kinh cầu dâng Chúa trầm hương
Hành trang siêu thoát không vương bụi trần
Thế gian được mất bao lần
Rồi ra cũng chỉ có ngần ấy thôi
Niềm tin hé nở trên môi
Mà nghe hơi thở xa xôi gọi về
Lời kinh tiếng kệ câu thề
Hồn thiêng phách lạc đường về an vui.
(2/11/2010 Tháng các linh hồn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]