Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG

Tạ ơn Trời! Mỗi sớm mai thức dậy, ta có một ngày mới để yêu thương

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Thơ: KINH PHỤC SINH

Thơ: KINH PHỤC SINH

Photobucket 

Thơ: KINH PHỤC SINH
                              Nguyễn Văn Xuân
Có chiều buồn gọi mùa thu hoang vắng
Tóc ai bay nắng quyện chút hương đời
Chút tình thôi sao đâu đó ngậm ngùi
Chiều lê bước mình ta trên phố vắng

Ánh đèn đêm đã len dần khuất nắng
Lặng lẽ buồn ngậm từng giọt sương rơi
Thời gian trôi về bến đợi xa xôi
Ôm kỷ niệm xuân thời bao hạnh phúc

Nắng thu buồn khi đông về nao nức
Gọi hồn ta sám hối kiếp nhân sinh
Thời xuân xanh nắng ngả bóng hữu tình
Ôm dòng nhạc thở hồn thơ lai láng

Ta đã yêu, cùng em đời trong sáng
Yêu nhân gian yêu tất cả con người
Yêu thiên nhiên yêu vũ trụ đất trời
Say chân lý trọn một đời chưa nghỉ

Ta đã yêu dù buồn hay hoan hỉ
Ngậm đắng cay hay thập giá trên vai
Từng bước đi năm tháng vẫn miệt mài
Kinh sám hối là lời kinh sớm tối

Ta đã yêu dù đường trần muôn lối
Bao gọi mời nhức nhối tận tâm can
Đường ta đi muôn bước vạn gian nan
Cây thập tự vòng gai ơn cứu độ

Ta đã yêu cuộc đời ta hạnh ngộ
Tình yêu ta nào đâu phải riêng ai
Đường ta đi dù sỏi đá chông gai
Trong gian khổ vẫn say nguồn ơn phúc

Em đừng để cho hồn ta chen chúc
Cõi nhân sinh tục lụy kiếp nhân gian
Khúc nhạc buồn thăng giáng chớ miên man
Niềm đau đớn hòa chan trong ân sủng

Quán trọ đời với muôn ngàn thung lũng
Là thước đo cao ngất cõi trời cao
Cho thơ ta đến cùng tận trăng sao
Hòa khúc nhạc tấu vang tình yêu Chúa

Ta đã yêu giữa tình đời hoen úa
Có tình ta, tình Chúa ở trong nhau
Kinh phục sinh ta viết giữa đêm thâu
Bừng khúc nhạc, nhả thành thơ cầu nguyện.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]