Tạ ơn trời! CHỮ ĐỘNG

Tạ ơn Trời! Mỗi sớm mai thức dậy, ta có một ngày mới để yêu thương

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

TẬP TÌNH THƠ NGÀY ẤY (Nguyễn Văn Xuân)

TÌNH THƠ NGÀY ẤY

Photobucket 

Mục lục
1- Khai bút
2- Lời ngỏ
3- Không đề
4-   Tình như lá bay mà thiên thu vĩnh cửu
5-   Hoài cảm
6-   Ta ru em ngủ
7-   Thế là
8-   Thôi em đừng khóc
9-   Đêm thánh vô cùng
10 Vẫn thấy em bên đời
11-Chút đắng cay
12-Chiếc áo Bà Ba
13-Đôi mắt
14-Em đã xa rồi
15-Hương sầu
16-Ru em giọt buồn
17-Đường xưa
18-Nhớ không em
19-Ngày ấy
20-Vẫn đời hiu quạnh
21-Nhớ thương bốn mùa
22- Tình Xưa
23- Hương lòng
24- Em đi
25- Tự tình
26- Về đâu
27- Dáng xưa
28- Bến xưa
29- Chút đắng cay
30- Tình nhớ
31- Một mình
32- Thổn thức
33- Bóng hình xưa
34- Thương vợ
35-Thương Hoài Ngàn Năm           
                                           
                                                   1- Khai bút                                   Hứng gió đường tơ mở cõi lòng
                       Giữ cho sạch bụi phấn gương trong
                       Tình thơ ngày ấy sầu lai láng
                       Gửi người tri kỷ chốn xa xăm 

                                                   Nguyễn Văn Xuân    

2- LỜI NGỎ
Hai tiếng TÌNH YÊU
Đã dệt bao nét nhạc cho đời, cho người, cho nhau.
Cho thương đau và cho hạnh phúc.Cho cô đơn, trống vắng,cho cả nhớ nhung, cảm thông cùng tuyệt vọng.
Xin cảm ơn em đã cho tôi hương sắc tình yêu
Xin gởi đến bạn bè thân hữu.Những tâm hồn yêu thơ và yêu nhau,tập tình thơ nhỏ này.
Với Xuân: Xin như một chút quà mọn, để chia sẻ cùng nhau một thoáng trong đời…
                                TP.Hồ Chí Minh (ngày 21 tháng 12 năm 1994)                                                                Nguyễn Văn Xuân
                          

3- KHÔNG ĐỀ
        Anh thẫn thờ ngồi đây – buổi chiều và cơn mưa lớn. Căn nhà này – giờ đã bao năm tháng. Những giọt mưa buồn, hắt hiu bên song cửa. Nước mắt anh đã rơi, nóng ấm trên má gầy, trên bờ môi tắt nắng, giao thoa cùng những giọt mưa buồn lạnh buốt.
        Giờ đây, nơi này còn lại mình anh. Bên đời hiu quạnh. Đêm về cô tịch hoang liêu.Ngoài kia lá vàng vẫn rơi theo gió, mưa vẫn nặng hạt, át cả không gian, thét gào cùng năm tháng. Mặc cõi đời hư ảo vô thường đi về đâu em? Đường đi một mình,chia ly mà thương nhớ.
       Tháng ngày ấy phai tàn. Hơi sương rồi sẽ bay đi có còn lại chăng những hạt thủy ngọc long lanh-giữ chút lòng thanh
bạch,chút hương trinh giữa biển lận đời.
       Đường xưa lối về ấy ,bây giờ chỉ còn lại mình anh- Bên
đưòng và đêm. Đêm vẫn một mình, đêm không bao giờ qua.
Một lần hôn lên tóc em mà nhớ xưa: Con đò đó, đường gạch
làng quê mòn mỏi bước chân đi về.
        Em ngày ấy: vai gầy, tóc rối, năm tháng hư hao,một đời lận đận,nắng mưa hai mùa: Tội tình ngày tháng chia xa. Khóc đi em! Ngày mai đây, bên đời chiều vắng Gió heo may em là biển nhớ mênh mông,anh là loài chim hải âu mong chờ ngày tháng.
       Buồn đêm nay nhớ về đêm thánh ấy. Đêm thánh vô cùng. Rượu Ngọc Hoàng anh chưa cạn mà môi đã run lên cầm cập, say chìm trong biển lũ mênh mông. Thần khí trong anh va chạm vỡ tung vụn tự thủa nào. Người đến để cứu chúng ta đang trong biển đời khổ hạnh.
       Anh gửi em cho Người. Cho gió, cho trăng, cho mây cho muôn vì tinh đẩu. Anh gọi tên em giữa cơn mộng đời tìm chút ngày qua.Tưởng em về bên thềm hoa, bên nắng gọi nhưng chỉ là mắt môi mộng mị thủa nào.Ôm bầu rượu Ngọc Hoàng ban tặng mà liêu xiêu như đường cũ có hai người.Giờ còn lại mình anh.
         Anh thẫn thờ tìm về nghĩa trang Nơi có em an nghỉ đánh thức hồn Em dậy , ngồi bên nhau,nhìn mơ kỷ niệm từng ngày. Im lặng bên em mà nghe tình lên tiếng gọi. Từng phút giây đời nhau.Chuông chiều đổ chậm, Lời kinh thầm lặng đi về.
         Nghĩa trang thật buồn.Giờ một mình anh, lá vàng đã bay phủ kín đường về, để lại tình mình là thiên thu. Là bản tình ca không cung nhạc cuối,mà nôt thăng giảm đời mình cứ đi hoài theo năm tháng đó em ơi
                                                    Nguyễn Văn Xuân
                                                      
f79.jpg tinh nhu la bay picture by ng_v_xuan



4- Tình như lá bay mà thiên thu vĩnh cửu
 …Cảm ơn Em đã dành cho Anh cả tấm lòng.
Hương trầm bay cao quyện Em về cho Anh
như những lời kinh cầu đêm huyền nhiệm.
Đời hư ảo vô thường và chúng ta đã để vuột mất nhau.
Đêm vẫn một mình. Đêm không bao giờ qua.
Tình như lá bay mà thiên thu vĩnh cửu…
                                              Nguyễn Văn Xuân 
     
5- HOÀI CẢM
      Trong xanh hoài cảm cố đô ơi,
        Ngựa xe oanh yến mặc tình thôi,
        Thương đồi bông Huệ dầm mưa nắng,
        Biết nói sao giờ ong bứơm ơi.
        Biết nói sao giờ ong bứơm ơi,
        Đừng nói gì nhau giữa ly bôi,
        Thuyền tình còn lại vùng thương nhớ,
        Dẫu có xa bờ vẫn thế thôi.
        Dẫu có xa bờ vẫn thế thôi,
        Non xanh nước biếc ngắm mây trôi,
        Yêu nhau chỉ kể còn hay mất,
        Kể bởi cái nhìn hướng cả đôi.
        Kể bởi cái nhìn hướng cả đôi,
        Đừơng đời vạn nẻo có xa xôi,
        Mái ấm hương trinh lòng thanh bạch,
        Giữa rừng người biển lận ai ơi.

        Giữa rừng người biển lận ai ơi,
        Dẫu có gian nan miệng vẫn cười,
        Mặc xe trâu ngựa đầy gian tra,
        Thuyền vẫn âm thầm vẫn ngược xuôi.

        Thuyền vẫn âm thầm vẫn ngược xuôi,
        Nụ hôn trầm lặng nhớ xa xôi,
        Thương ai bến cũ con đò đó,
       Lặng đứng nhìn nhau mãi chửa thôi.
          Hương trinh bạch (trầm vọng thu về)
                                     Nguyễn Văn Xuân
     
6- TA RU EM NGỦ

“Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xương”
Ngủ đi em để anh thương,
Ngủ đi anh hát ru vương điệu sầu.
Ngủ đi em suốt đêm thâu,
Anh ru em ngủ sợi sầu đêm nao.
Gió buồn vương chút hư hao,
Gọi em thơ mộng thanh tao lối về.
Hương trầm gọi nhớ câu thề,
Tiếc thương từng phút đi về nơi nao.
Mai đây dù biết ra sao,
Thì anh cũng mất em nào hay đâu.
Nỗi buồn chồng chất thương đau,
Sầu thiên thu ấy trước sau vẫn sầu.
Gió ơi gió thổi về đâu,
Cho ta gởi gió chút sầu hôm nay.
Lỡ mai đây có chia tay,
Lòng ta ôm trọn đắng cay một mình.
Chị Hằng nếu có chút tình,
Cho ta gởi chị một mình em ta.
Đêm về lòng những xót xa,
Nhìn trăng ta gọi em ra mà về.
Ngủ đi em mộng tư bề,
Anh ru em ngủ vẹn thề năm xưa.
TP. Hồ Chí Minh ( xót xa đời–tháng 5/1993)
                                       Nguyễn Văn Xuân
    
7- Thế là
          Thế là những phút thần tiên,  
            Thế là những phút giận phiền ngày nao.
                 Thế là những nỗi khát khao,
             Thế là nhung nhớ dạt dào yêu thương.
                 Thế là lòng những vấn vương,  
            Thế là trao trọn tình thương cho người.
                 Ngàn lần xin cảm ơn Trời,  
            Tình em mãi mãi một đời bên ta...
                                           Nguyễn Văn Xuân 
                                                                                                                                                                                                                                                                                       
3-1-1.jpg picture by ng_v_xuan

8- THÔI EM ĐỪNG KHÓC
   Này em hỡi, thôi em đừng khóc nữa.    
   Mai này đây, ta mãi mãi xa nhau.  
   Em biến mất, trong chiều sầu biển nhớ.
   Anh lặng thầm, hoá thành chim Hải Âu…
                                      Nguyễn Văn Xuân       
   
9-  ĐÊM
           THÁNH
             VÔ
            CÙNG                            
Ta quỳ xuống với nỗi đau cùng tận
Để linh hồn thoát khỏi cảnh chơi vơi
Cho cung đàn muôn thủa phải dừng thôi
Thần khí nhạc lệ rơi sầu vạn cổ
Âm thanh kia muôn đời sao nức nở
Mưa biển sầu tuôn đổ khắp nhân gian
Cho thiên thanh vạn khí cũng nồng nàn
Chuyển cùng khắp châu thân thần quỷ khiếp
Thét gào lên từ muôn đời vạn kiếp
Chín tầng trời địa ngục cũng hoà tan
Muôn giọt máu bật lên những cung đàn
Hòa tiếng nhạc cùng muôn vàn tinh tú
Ta đang say môi chìm trong biển lũ
Rượu ngọc hoàng chưa cạn đã run môi
Thần khí trong ta va chạm vỡ đâu rồi
Sao tất cả đã tan thành mây khói
Ô đêm nay một vì sao sáng chói
Người sinh ra Người hiện ở nơi đâu
Tôi say rồi Ngài xuống cứu tôi mau…
                        Nguyễn Văn Xuân
           ( Đêm thánh vô cùng 93)
 

10- VẪN THẤY
                            EM BÊN ĐỜI
                                              
                             … Anh như
                                         biển rộng bao la,
                                  Em như thuyền nhỏ
                                         xót xa lối về.
                                  Về đâu
                                         nỗi nhớ trăm bề
                                 Đêm khuya đơn lạnh
                                         não nề đắng cay.
                                 Mỏng giòn
                                        duyên phận ai hay,
                                  Mong manh thoáng chút
                                        hương say tình người.
                                  Thơ anh
                                      viết giữa biển trời,
                                 Biển thương biển nhớ
                                      biển đời em yêu.
                                                        
Nguyễn Văn Xuân

11- CHÚT ĐẮNG CAY
Mưa có buồn, buồn giăng tóc mây
Mưa ơi lất phất có đong đầy
Cho ta ôm trọn niềm thương ấy
Mà gởi mưa về tận gió mây
             -)O(-
Ta thả hồn ta theo với mây
Nhờ hương thơm gió cuốn nơi đây
Đưa ta về tận chân trời ấy
Mà giải dùm ta chút đắng cay 
                Nguyễn Văn Xuân             
             ( chiều mưa rơi lộng gió)
                 Tháng 07 Canh Thìn

12- Chiếc Áo Bà Ba
 Còn đâu
 chiếc áo
 bà ba,
Ngày xưa
em mặc
 như hoa
 yêu trời.
 Còn đâu chiếc áo một thời,
Sớm hôm xuôi ngược một đời yêu tôi
                        Nguyễn Văn Xuân

13- ĐÔI MẮT
  Đôi mắt em buồn tựa mây trôi,
Gió ơi sao cứ mãi xa xôi,
Cho ta gởi gió tình thương ấy,
Để gió mang dùm chút lệ rơi.
                      Nguyễn Văn Xuân

14- EM ĐÃ XA RỒI
  Em đã xa rồi em đã xa,
Hương tình tan vỡ chết trong ta,
Hồn ơi ngậm gió phun thành máu,
Nhả xác trăng vàng ướp lệ xa
                               Nguyễn Văn Xuân

15- HƯƠNG SẦU
 Nắng vàng trải ngọt bờ đê
Mà sao héo hắt ê chề nỗi đau
Chút buồn vương vấn lòng nhau
Chút thương chút nhớ chút sầu tương tư
                                         Nguyễn Văn Xuân

16- RU EM GIỌT BUỒN
Ta ru em ngủ
Một thoáng hương bay,
Tình nào đêm nay
Môi say mộng ước.
 
Ta ru em ngủ
Hằn vết chân đời,
Tình có xa rồi
Ngày qua.
 
Ta ru em ngủ
Một chút nơi nao,
Cõi về hư hao
Một thời mộng mị
Đời ta.
     Nguyễn Văn Xuân 

17- ĐƯỜNG XƯA
 Ngày xưa em
 vai gầy tóc rối.
 Một thời lận đận,
 nắng sương hai mùa.
Đêm thương đêm nhớ,
Ven sông bến đò.
Chiều về anh đón
Gió đứa hàng cây.
 
Đường mòn năm ấy,
Bây giờ còn đây,
Người đâu không thấy,
Bóng mây khuất mờ,
Để anh trông chờ,
Bước về ngày ấy,
Vui buồn năm xưa.
 
 Xin trả cho mưa
 Xin trả cho đời
Chút men tình say,
Một đời chua cay,
Một thời lận đận.
 
Nơi đâu em về,
Nắng bên thềm hoa,
Nắng gọi thiết tha,
Bướm vàng khoe sắc, 
 Ngày qua...
Đã xa đã xa,
Mà sao nhớ quá,
Tóc gầy vai em,
Mắt môi mộng mị,
Một đời bên ta...
 
Đường xưa lệ nhỏ,
Liêu xiêu  lối về,
Chút men tình say,
Một đời chua cay,
Một thời lận đận.
Đời ta...
           Nguyễn Văn Xuân 

8- NHỚ KHÔNG EM
Nghĩa trang buồn anh trở lại thăm em,
Chiều thật vắng như cõi lòng anh vắng,
Đàn chim trắng đã xa dần khuất nắng,
Lặng lẽ buồn đếm từng bước anh đi.
Bên nghĩa trang hàng tre mãi rù rì,
Chuông đổ chậm giáo đường vang tiếng vọng,
Gọi lời kinh thầm lặng cõi âm ty.
Nghĩa trang buồn, buồn như kẻ tình si,
Anh chết lặng trong hồn muôn nỗi nhớ
Nhớ không em những ngày xưa hai đứa,
Đi bên nhau về những buổi cầu kinh.
Anh bên em trút hết cõi lòng mình,
Em im lặng nghe tình lên tiếng gọi.
Nhớ không em những ngày xưa chờ đợi,
Hai đứa mình hạnh phúc biết là bao,
Hương tình yêu ngào ngạt cứ dâng cao,
Cứ đi mãi vơi đầy cùng năm tháng.
Nhớ không em những ngày xưa chiều vắng,
Đưa em về nắng ngả tắt bên đê,
Đường gạch làng quê rạo rực chân về,
Mau anh nhé con ở nhà đang đợi.
Nhớ không em mừng vui như mời gọi,
Bữa cơm chiều hạnh phúc thật thanh tao,
Các con mình chia quà bánh lao xao,
Chẳng phần mẹ cũng không nhường cho bố.
Nhớ không em tô canh chua cá Lóc,
Em cứ dành hai má cá gắp cho anh,
Giờ mỗi lần tô canh chua cá Lóc,
Ở bên đời còn ai gắp nữa không.
Đêm một mình đêm anh vẫn chờ mong,
Chiều im lặng nghĩa trang buồn câm nín,
Dòng kinh khổ vang lên từ sâu kín,
Để cô đơn một bóng bước anh về.
                                   
Nguyễn Văn Xuân
                                                                                                   

19- NGÀY ẤY
        Một ngày dài đã đi qua
Mặt trời khuất bóng chia xa tình người
        Một ngày mang đến cho đời
Hương thơm hoa lệ một thời yêu nhau
        Nỗi buồn chồng chất thương đau
Chiều về nhung nhớ nỗi sầu thiên thu
        Bâng khuâng một chút tương tư
Mênh mông ngồi hát đếm ru điệu buồn
        Hát đi em lệ trào tuôn
Cho ta nghe một điệu buồn ngày nao
        Mộng tình xin trả trăng sao
Mong manh thoáng chút ca dao tình đời
        Hát đi em giọng cao vời
Cho ta nghe mãi một thời yêu thương
         Hát đi em lệ vấn vương
Cho ta gửi chút tình thương cho người
         Một lần ôm mãi trong đời
Bên ta em hát những lời nồng say
         Mật ngọt nêm chút đắng cay
Mộng thần tiên đã xa bay nghìn trùng
        Ngậm ngùi chân bước lạnh lùng
Một tình yêu đã qua vùng thơ ngây
         Mặt trời lặng lẽ nơi đây
Còn đâu mộng đẹp như ngày đã qua
         Một tình yêu đã bay xa
Để ta ngồi hát bài ca một mình.
                              Nguyễn Văn Xuân 
                             (tháng tư mùa hạ)

20- VẪN ĐỜI HIU QUẠNH
        Gió cuốn đưa hương về nồng thắm
         Quyện hồn ai chắp lại chút duyên xưa
         Em và tôi ngày nắng những ngày mưa
         Bao gian khổ chất đầy theo năm tháng
         Nhớ không em những buổi chiều phố vắng
         Hai đứa mình im lặng dắt tay nhau
         Hàng cây cao ngả bóng cũng xôn xao
         Như thông cảm cho mối tình sắp mất
         Biết không em cõi lòng tôi chất ngất
         Vạn niềm đau cùng tận cứ dâng cao
         Cho tình tôi bay vút tận trang sao
         Đi cùng khắp nhân gian tìm em đó
         Tôi chợt thấy tiếng em trong nỗi nhớ
         Bóng hình em vẫn ríu rít niềm vui
         Tôi tìm em đi khắp cả muôn nơi
         Nơi tôi đến và nơi em đã đến
         Con đường xưa với muôn ngàn quyến luyến
         Lặng lẽ buồn đếm từng bước em đi
         Lá vàng bay đã phủ bước còn chi
         Chỉ để lại trong tôi vàn nỗi nhớ
         Hàng cây xanh bên đường xưa nhắc nhở
         Tiếng nhạc buồn vang vọng chút tình riêng
         Tôi thấy mình như lạc lõng triền miên
          Bừng tỉnh dậy sao vẫn đời hiu quạnh.
                                             Nguyễn Văn Xuân
                                             

1- NHỚ THƯƠNG BỐN MÙA
Vòng đời lạnh giá buốt chân
Cho ta dừng bước ân cần bên em
Chút tình một thoáng hương sen
Nụ hồn nồng thắm đã chen vào tình
Trong đêm thoảng hỏi lòng mình
Sầu kia chưa tắt mộng tình chưa tan
Ta ôm nỗi nhớ miên man
Cô đơn im lặng xin van cúi đầ
Mưa rơi tắt nắng từ đâu
Tình chia đôi ngả ai sầu hơn ai
Một mai dẫu có nhạt phai
Mộng thần tiên ấy vẫn hoài nhớ thương
Tình sầu lòng mãi vấn vương
Trăm thương ngàn nhớ đêm sương lạnh lùng
Biển mênh mông sóng hãi hùng
Sao bằng nỗi khổ chập chùng chia đôi
Mưa ơi xin hãy ngừng rơi
Để cho nắng ấm gọi mời yêu nhau
Lá vàng thoáng chút thương đau
Ôm lòng nhặt lấy nhớ nhau trong đời
Đường xưa cây lá cao vời
Đã tan trong mộng nghe lời đắng cay
Tình xưa nêm chút men say
Đi đâu mà gọi lá bay theo sầu
Phố xưa đêm vắng qua mau
Tình xưa còn đó nhuộm màu yêu thương
Chân buồn theo nhạc sầu vương
Gọi tên nhau mãi nhớ thương bốn mùa
                                        Nguyễn Văn Xuân

22- TÌNH XƯA
Cho tôi tìm lại chút tình xưa,
Trống trơn tay trắng một chiều mưa,
Nửa đời hồn tắt về bên ấy,
Lặng buồn tôi nhớ chuyện xa xưa.
 
Cho tôi tìm lại chút tình xưa,
Hai đứa ngày ấy đi trong mưa.
Mắt em vương tóc buồn theo gio,
Sao giờ thu rụng, lá thu đưa
 
Cho tôi tim lại chút tình xưa,
Gợi lại hồn tôi một buồi trưa,
Em ngồi hong tóc bên song của,
Thoáng buồn sợi tóc cứ đong đưa
 
Cho tôi tìm lại chút tình xưa,
Buồn chen sợi tóc nắng hay mưa,
Hỏi mùa đông ấy nơi thôn cũ,
Em ngồi gọi nắng có hay chưa?
                             Nguyễn Văn Xuân

23- HƯƠNG LÒNG
                           Cầu ơi !
                     Cầu nối đôi bờ,
                     Sao ta qua lại
                     Bơ vơ một mình.
 
                                OOo
 
                          Mênh mông,
                      Nước chảy về đâu,
                      Để cho nỗi nhớ,
                      Nỗi sầu mang theo.
 
                                oOo

                           Hương trinh
                      Xin giữ lòng mình,
                      Mai đây còn lại
                      Chút tình ngày xưa
                                    Nguyễn Văn Xuân

24- EM ĐI
               Em đi rồi !
          Mùa Xuân lặng lẽ,
Cành hoa Xuân tàn úa phai màu.
 
               Em đi rồi !
         Hạ không còn nắng.
Mưa ưu sầu buồn vắng em ơi.
Vòng tay nào em đã cho tôi,
Bờ môi nao ngày ấy xa rồi,
Giờ ngậm ngùi nỗi buồn chia phôi.
 
             Em đi rồi !
           Lá úa tàn thôi
Đông lạnh buồn một  thoáng xa xôi .
Thu có về thêm  hơi lá rụng
Phố lên đèn còn lại mình tôi
                          Nguyễn Văn Xuân .

25- TỰ TÌNH
         Đò ơi !
Sao vội sang sông ,
 
     Để cho ta đứng
Ngóng trông một mình.
 
        Nhớ xưa;
Đò chở thuyền tình,
 
      Sao nay ta lại
Một mình qua sông
              Nguyễn Văn Xuân .

26- VỀ ĐÂU
         Gọi tên em đã bao lần
Về đâu em hỡi tan dần giấc mơ
      Nửa đời xa vắng bơ vơ
Nắng chiều tắt lịm tình thơ vẫn còn   
      Bước chân ai đó mỏi mòn
Lang thang đi mãi vẫn còn lang thang
      Buồn vương kinh kệ cưu mang
Biển sầu biển nhớ âm vang nỗi buồn
      Lău khô giọt lệ trào tuôn
Lắng nghe tiếng gọi cội nguồn sâu xưa
      Gọi em chiều năng chiều mưa
Gọi buồn thao thức say xưa lối về
      Tiếng chuông, kinh khổ  tứ bề
Trả em ngày tháng đi về nơi đâu
      Gọi em trầm quyện hương dâu
 Gọi yêu thương lại  mong câu êm đềm  
       Em về nắng hạ bên thềm
Nóng bừng lửa gọi nát mềm thịt da
     Nghe từng hơi thở sót xa
Tình lên tiếng gọi, bao la vô bơ
     Buồn vui sen lẫn đợi chờ
 Em Về đâu hỡi lững lờ mây trôi
      Một cành hoa đã xa xôi
Mà sao cứ mãi bên tôi suốt đời
                                 Nguyễn Văn Xuân

27- DÁNG XƯA
Tôi về tìm lại bóng hình xưa,
Hai đứa ngày ấy đi trong mưa.
Mắt em vương tóc buồn theo gio,
Sao giờ thu rụng, lá thu đưa
                                  Nguyễn Văn Xuân 

28- BẾN XƯA
Hôm nay về lại bến xưa,
Có ai còn nhớ cơn mưa ngày nào.
Lòng ta rạo rực dâng trào,
Con đò năm cũ dạt dào mến thương.
Sông buồn hát khúc vấn vương,
Ta buồn ta nhớ ta thương con đò
                                      Nguyễn Văn Xuân .

29- CHÚT ĐẮNG CAY
Mưa có buồn, buồn giăng tóc mây
Mưa ơi lất phất có đong đầy
Cho ta ôm trọn niềm thương ấy
Mà gởi mưa về tận gió mây
 
Ta thả hồn ta theo với mây
Nhờ hương thơm gió cuốn nơi đây
Đưa ta về tận chân trời ấy
Mà giải dùm ta chút đắng cay
                        Nguyễn Văn Xuân
( chiều mưa rơi lộng gió  tháng 7 canh thìn)

30- TÌNH NHỚ
    Em có buồn không,có nhơ không?
    Buổi sáng tinh mơ một bông hồng.
    Khe khẽ tôi cài trên mái tóc,
    Ngậm ngùi em khóc lúc sang đông.
 
    Em có buồn không , có nhớ không ?
    Nắng chiều nhẹ tắt trải dòng sông.
    Em đi đôi ngả sầu ly biệt,
    Để lại mình tôi những ngóng trông.
 
    Có ai thay thế được em không ?
    Chiều nay vương nhẹ chút tơ hồng,
   Sao tôi chẳng thấy lòng rung động,
   Thêm buồn ! Nỗi nhớ  lại mênh mông
    Có ai thay thế được em không?
   Chắc hẳn là không; Không thật không.
   Vắng em là cả trời thương nhớ.
   Là cả biển sầu ! Em biết không?
                                Nguyễn Văn Xuân

31- MỘT MÌNH
Mưa ơi mưa có buồn không?
Mây ơi mây có buồn trông đợi gì!
Gió ơi, gió thổi rù rì,
Heo may lạnh buốt chút chi một đời,
Tình xưa nhớ lại một thời,
Đàn xưa trùng phím buông lời thở than.
Đêm nay dạ khúc miên man,
Hương xưa còn đó xin van cúi đầu.
Một mình đứng lặng ngồi sầu,
Bao đêm ta vẫn dãi dầu bơ vơ.
Chút tình gơỉ gió thành thơ,
Một mình ta vẫn nằm mơ với mình.
Bao đêm còn lại chút tình,
Bao đêm ta vẫn một mình với ta
                              Nguyễn Văn Xuân .

32- THỔN THỨC
Có một lần tôi đã chợt nghe
Đêm buồn thổn thức những tiếng ve
Giật mình tôi gọi em trong mộng
Để khóc tình tôi giữa nắng hè.
                            Nguyễn Văn Xuân 
 

33- BÓNG HÌNH XƯA

Tôi về tìm lại bóng hình xưa,
Hai đứa ngày ấy đi trong mưa.
Mắt em vương tóc buồn theo gio,
Sao giờ thu rụng, lá thu đưa
                           Nguyễn Văn Xuân

34- THƯƠNG
Vợ là năm tháng gian nan
Bây giờ đã khuất tan đi mộng đời
Vợ  là giọt nắng gọi mời
Cho ta nhớ mãi một đời chẳng quên
Vợ là năm tháng triền miên
Thương chồng không quản bên hiên dãi dầu
Vợ là như một nhịp cầu
Nối dòng nội ngoại mong câu yên bình
Vợ là năm tháng chung tình
Thương chồng con mãi một mình cưu mang
Vợ là bến cũ thênh thang
Dòng sông nước chảy ngân vang mái chèo
Vợ là ngày tháng cheo leo
Con đường gạch đó đi theo một đời
Vợ là ngày tháng không rời
Quanh năm buôn bán nửa đời ven sông
Vợ là những ngóng cùng trông
Tìm về kỷ niệm mênh mông xa vời
Vợ là tiếng hát gợi mời
Tay sao dòng nhạc một đời chẳng quên
Vợ là giấc mộng cô miên
Ôm tròn tuổi nhớ thần tiên trong đời
Sáng nay ngửa mặt lên trời
Ta ôm giấc mộng gọi mời trầm hương
Tìm em một nắng hai sương
Để thương để nhớ để vương lệ sầu
                               Nguyễn Văn Xuân

35- Thương Hoài Ngàn Năm
      Gió ơi! xin ghé mà xem
Vầng trăng nửa mảnh bên thềm đợi ai
      Xem người xem cảnh phong nhai
Tấm lòng ta gởi trong ngoài gần xa
      Cánh chim chưa mỏi đã qua
Mà nghe hơi thở bài ca gọi hồn
      Nắng mưa giông bão dập dồn
Thu đông lạnh lẽo bồn chồn nhớ ai
      Hương trinh giữ vẹn ngày mai
Ta về khép lại thương hoài ngàn năm.
                Nguyễn Văn Xuân (19-02-11)
          Còn tiếp...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]